“Nhà chị lại ăn không hết, không muốn lãng phí nên đem tới cho con chó nhỏ là em ăn đấy à?” Lâm Bất Phàm trêu chọc.
“Chứ sao. Điều kiện nhà chị tốt lắm, lúc nào cũng có thịt ăn. Cứ ăn như thế thì chị béo phì mất.” La Tiêu Tiêu chu mỏ lên, đưa bát cơm cho Lâm Bất Phàm.
Lâm Bất Phàm vừa ăn vừa nhìn La Tiêu Tiêu đang ngồi trước mặt mình: “ừ, đúng là hơi béo thật.”
“Béo tên quỷ ranh nhà em, dáng người của tiên nữ đây gọi là đầy đặn.” La Tiêu Tiêu hờn dỗi đứng dậy, tạo dáng: “Ngực lớn mông cong, dáng người hoàn hảo.
Sang năm chị sẽ đăng ký thi hoa hậu, sau đó đi làm người mẫu.”
Dáng người La Tiêu Tiêu thực sự không tệ, đã bắt đầu ra dáng con gái rồi.
Sau này cô thực sự bước vào giới người mẫu, nhưng kết cục lại
không tốt.
Kiếp trước, một năm sau khi mẹ mất, Lâm Bất Phàm rời khỏi căn phòng thuê này. Những năm về sau anh không liên lạc với La Tiêu Tiêu suốt một thời gian dài, mãi tới khi một bài báo được đăng lên, khiến Lâm Bất Phàm đọc xong phải siết chặt nắm đấm.
Bài báo đó viết rằng, người mẫu xe hơi La Tiêu Tiêu qua lại với một người đàn ông giàu có. Khi cô đang hẹn hò với người đàn ông giàu có kia thì bất ngờ bị vợ của người ta bắt gặp, bị vợ của người ta tạt axit, gương mặt bị
phá hủy.
Trong giới giải trí vốn chẳng thiếu mấy chuyện thương tâm này.
“Chị Tiêu Tiêu, giới người mẫu phức tạp lắm, hay là chị đổi nghề khác đi. Với nhan sắc và tài trí của chị, nhất định sẽ gặt hái được kết quả tốt đẹp.” Lâm Bất Phàm khẽ than một tiếng, nói.
“Em thì hiểu gì chứ, với chiều cao 175cm của chị đây mà không làm người mẫu thì thật đáng tiếc.
Làm người mẫu ấy à, biết đâu còn có cơ hội bước chân vào giới điện ảnh, đã bước vào giới điện
ảnh thì có thể gặp được một anh đẹp trai siêu cấp rồi, ha ha ha…” La Tiêu Tiêu ngây thơ bật cười.
Lâm Bất Phàm nhíu mày, thầm nghĩ: Giới giải trí là chốn gần mực thì đen. Hiện giờ chị trong sáng, tốt bụng như thế, một khi bước vào hố mực đó thì sẽ bị nhiễm bẩn. Nhưng bây giờ anh có nói thế nào đi chăng nữa cũng chẳng có sức thuyết phục chút nào. Dù sao đi chăng nữa, anh cũng quyết định rồi. Cả đời này anh sẽ bảo vệ La Tiêu Tiêu an toàn. Muốn bảo vệ cho một người thì phải có thực lực, cho nên Lâm Bất Phàm hạ quyết tâm nhất định phải làm một người có thực lực
“Phải rồi, em đưa tiền thuê nhà cho chị.” Lâm Bất Phàm lấy 500 tệ mà anh chuẩn bị sẵn ra: “200 tệ là số tiền còn nợ nhà chị, 300 tệ là tiền thuê phòng trong 3 tháng tới.”
“Tiền ở đâu ra thế?” La Tiêu Tiêu hỏi.
“Em nói là em nhặt được, chị có tin không?”
“Hừ!” La Tiêu Tiêu kẹp cổ Lâm Bất Phàm: “Thà em nói mình bán sắc lấy tiền còn hợp lý hơn. Thằng nhóc này, nói đi, có phải em đã làm ra chuyện gì không
thể cho người khác biết không hả, có phải em đã bán lần đầu tiên của em rồi không?”
Lâm Bất Phàm bị chọc cười: “Với gương mặt này của em thi ai mà thèm chứ?”
La Tiêu Tiêu buông tay ra, dùng hai tay sờ mặt Lâm Bất Phàm. Sau một hồi xem xét tỉ mỉ, cô nghiêm nghị nói: “Gương mặt này của em là kiểu mà các phú bà thích nhất đấy. Mắt phượng mày ngài, miệng anh đào nhỏ nhắn, da còn trắng hơn cả tiên nữ đây cơ đấy.”
“Chị làm sao thế, miệng anh đào nhỏ nhắn là dùng để miêu tả con gái cơ mà. Hơn nữa, cái miệng này của em có nhỏ đến thế đâu?”
“Đừng có nói leo. Em nói đi, tiền từ đâu ra hả?” La Tiêu Tiêu sợ rằng Lâm Bất Phàm phạm tội nên rất lo lắng.
“Cha cho em.” Lâm Bất Phàm nói.
“À, thế thì chị yên tâm rồi. Thằng nhóc kia, nghe này, em có thiếu tiền cũng không được làm chuyện xấu, biết chưa hả? Trả tiền cho bố em đi, cứ nói là không
cần đóng tiền thuê nhà gấp làm gì, chị biết là bệnh của mẹ em cần rất nhiều tiền mà.”
“Em sợ mẹ chị sẽ đuổi cha con em ra ngoài mất.”
“Yên tâm, nếu mẹ chị đuổi hai người đi, chị sẽ liều mạng với bà ấy.” La Tiêu Tiêu cợt nhả nói.
Nghe vậy, Lâm Bất Phàm rất cảm động.
Khách sạn Quân Hào.
Tô Tình đứng trước cửa khách sạn, nhìn ngó xung quanh: “Lâm
Bất Phàm không đến chỗ này đấy chứ?”
Trương Y Nỉ cũng ra ngoài: “Đã giờ này rồi, thằng bé kia vẫn chưa tới sao?”
“Chắc là không đến rồi.” Tô Tình buồn bã nói.