Vừa rồi Lý Thiến nói tổng công ty của bọn họ ở Mỹ, lần này cô ta được điều tới chi nhánh mới mờ ở Hàng Châu. Như thế tức là, trước đó cô ta sống ở nước Mỹ, nếu đã sống ở nước Mỹ thì ít nhất phải nghe hiểu tiếng Anh.
“Cậu nói cái quái gì thế hả?” ông
chủ Từ không hiểu, quát vào mặt Lâm Bất Phàm.
Tô Tình giải thích: “Nếu bà chủ Lý là người sống ở nước Mỹ thi sẽ nghe hiểu tiếng Anh, phải không nào?”
Tất cả mọi người lập tức nhìn sang Lý Thiến.
Sắc mặt Lý Thiến thay đổi từ đỏ bừng thành trắng bệch, căng thẳng đến mức đổ cả mồ hôi. Mấy giây sau, cô ta mới bình tĩnh lại rồi đáp: “Tôi thường ờ phía Nam nên không hiểu tiếng Anh cho lắm.”
“Ha ha, bà chủ Lý à, dù sao cô cũng là người có chức vụ cao trong công ty cơ mà. Vừa rồi tôi hỏi, trụ sở tồng công ty của các người nằm ở thành phố nào của nước Mỹ? Đến cả học sinh cấp ba cũng có thể nghe hiểu câu hỏi này, vậy mà một giám đốc bộ phận đầu tư của một công ty quốc tế như cô lại không hiểu câu hỏi tiếng Anh đơn giản như vậy sao?”
“Tôi có thư ký, thư ký sẽ giải quyết vấn đề ngôn ngữ của tôi.” Lý Thiến tự tin nói dối.
“Ồ, cô giải thích như thế cũng có
lý. Vậy tôi lại hỏi cô, chỉ số binh quân Dow Jones có nghĩa là gì, có bao nhiêu sàn giao dịch chứng khoán ờ phố Wall? Cơ sờ để Standard & Poor’’s tăng hoặc giảm xếp hạng tín nhiệm là gi? Giao dịch ký quỹ tương lai được thực hiện như thế nào? Cô là giám đốc bộ phận đầu tư chắc phải hiểu chứ nhỉ?” Lâm Bất Phàm cười mà như không cười, nhìn chằm chằm Lý Thiến hỏi.
Lý Thiến có nằm mơ cũng không ngờ một học sinh trung học lại có thể đặt ra câu hỏi chuyên nghiệp như thế, cô ta căng thẳng, thật xấu hổ mà.
Lâm Bất Phàm phì cười. Anh tự rót cho mình một ly rượu vang, uống một ngụm rồi lại hỏi tiếp: “Rốt cuộc công ty của các cô đầu tư vào thứ gì mà kiếm được nhiều tiền đến thế? Muốn người ta đầu tư vào công ty các cô thì cô cũng phải giải thích cho rõ ràng chứ? Kỳ hạn đầu tư là bao nhiêu lâu? Đầu tư vào cổ phiếu hay là khoáng sản, năng lượng? Đầu tư vào công nghệ mạng máy tính hay là buôn lậu ma túy, buôn người?”
“Chuyện này… chuyện này… là chuyện cơ mật của công ty chúng tôi, sao có thể nói cho cậu biết
được chứ.” Mặt Lý Thiến nóng bừng lên.
“Cơ mật sao? Đúng là buồn cười mà. Mua đồ ăn cũng phải xem có ngon hay không, chỉ một câu cơ mật của cô mà muốn lừa tiền của người khác sao? Chà, có lẽ ông chủ đứng sau lưng cô chưa huấn luyện cô kỹ càng rồi.”
“Thằng ranh, đừng có ăn nói linh tinh, cậu thì biết gì chứ. Công ty của chúng tôi là công ty đã đăng ký kinh doanh đàng hoàng, nếu mọi người không tin thì cứ việc điều tra mà xem.” Lý Thiến sốt sắng nói.
“Tôi tin rằng công tỵ của các người đã đãng ký kinh doanh, nhưng chắc chắn chỉ là một công ty giả mà thôi.”
“Cậu có chứng cứ không hả? Đừng có đoán mò vô căn cứ.”
“Dễ thôi, chỉ cần xem qua tình hình thuế vụ của một công ty là sẽ biết được tinh hình kinh doanh của công ty đó ra sao. Tô Tinh, nhờ cậu tốn kém tiền điện thoại một chút được không?”
Tô Tình lập tức lấy điện thoại di động của mình ra đưa cho Lâm Bất Phàm.
Chẳng công ty nào thoát nổi việc đóng thuế, thuế là thứ phản ánh trực tiếp về tình hình công tỵ.
“Nếu công ty của các người là công ty đại chúng, tôi có thể tới ủy ban Điều tiết Chứng khoán để kiểm tra. Muốn biết một công ty nào đó có phải công ty giả hay không, có rất nhiều cách.” Lâm Bất Phàm mỉm cười bí hiểm: “Nên kiểm tra chi nhánh trước, hay là kiểm tra tổng công ty trước nhỉ?”
Lý Thiến hoảng hốt, những ông chủ đang có mặt tại đây cũng nhìn cô ta bằng ánh mắt nghi
ngờ. Lý Thiến biết hôm nay cô ta không thể lừa tiền của bọn họ được nữa rồi: “Hừ, nếu các người không tin thì thôi, tôi cũng chẳng ép các người đầu tư.”
Nói rồi, Lý Thiến bỏ đi.
Cô ta vừa bước được mấy bước thì bị Lâm Bất Phàm bắt lấy: “Ông chủ Từ, ông không cần lấy lại tiền sao?”
Ông chủ Từ sực nhớ ra chuyện 10 vạn của ông ta còn đang nằm trong tay Lý Thiến.
“Lý Thiến, trả tiền đây.” ông chủ
Từ cũng chẳng phải kẻ ngu ngốc.
Sau khi Lâm Bất Phàm chất vấn khiến Lý Thiến hoảng sợ, mọi người đều nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta.