"Tam Lục. Đừng cố gắng quá. Kết quả đã có rồi. Cố chấp sẽ chỉ nhận thêm những tổn thương và nghiệt ngã mà thôi."
Tôi hét lớn đăm đăm nhìn về phía phòng giam. Ngày hôm qua tôi đến đây với một loạt những cảm xúc hỗn loạn, còn bây giờ, ở trong tôi chỉ là một sự tức giận đang trào dâng trong lồng ngực.
Ngay lập tức, tôi quay trở lại bệnh viện. Theo như lời anh Nguyễn Ngọc thì nạn nhân đang phục hồi một cách ổn định. Điều đó giúp tôi dễ dàng có được sự đồng ý để vào thăm anh ta.
Tôi dừng lại núp sau cây cột khi thấy Vy Vy từ trong phòng 108 bước ra. Dường như Vy Vy vừa khóc. Trên gương mặt mang nét thảng thốt pha lẫn đau khổ kia là đôi mắt sưng mọng. Vy Vy nhìn xung quanh một lượt, dùng tay quẹt ngang giọt nước mắt còn vương trên mi rồi lặng lẽ khuất bóng sau dãy hàng lang bên cạnh.
Chờ khi Vy Vy đi khỏi, tôi bước thoăn thoắt đến mở tung cánh cửa. Người đàn ông đang nằm trên giường thể hiện rõ sự ngạc nhiên vì sự xuất hiện của tôi. Trông thấy anh ta, nỗi lo trong lòng tôi cũng tan biến. Có thể là do tôi đã nghĩ quá nhiều.
Người đàn ông không biết tôi, bản thân tôi cũng không hề biết anh ta. Đôi mắt anh ta vẫn mở to, tò mò nhìn một người xa lạ. Tôi giới thiệu qua bản thân, kéo chiếc ghế gỗ lại ngồi bên cạnh giường. Người đàn ông lên tiếng, chất giọng rõ ràng của người miền Nam.
"Cậu muốn gì ở tôi?"
"Tôi muốn một sự công bằng."
Tôi cố ý trả lời một cách bâng quơ. Người đàn ông không biểu hiện gì, bình thản đáp:
"Những gì cần nói tôi đã nói hết với cảnh sát."
"Tôi không cho là vậy", tôi lắc đầu nhìn vào mắt anh ta, "tôi không phải cảnh sát. Tôi muốn nghe, nhưng không phải là những gì cần nói, mà là những gì anh không cần nói."
"Tôi không hiểu cậu đang muốn nói về điều gì."
"Để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện", tôi trầm ngâm giây lát rồi nói, "về người bạn của tôi. Tên của cậu ta là Thất Thất. Cậu ấy và anh vốn là hai kẻ xa lạ, không thân thích, không liên quan. Thất Thất là người đã tấn công anh và đưa anh đến tình trạng như bây giờ. Cậu ấy đã bị bắt, cậu ấy đã nhận tội. Điều này anh cũng đã rõ. Hình phạt cho cậu ấy với tội danh này có thể lên đến mười năm tù giam. Dĩ nhiên rồi, tội ác luôn đi đôi với sự trừng phạt. Chỉ là anh có thấy thắc mắc, vì lí do gì mà Thất Thất lại điên cuồng với anh như vậy không?"
Tôi lấy chiếc bông tai nhỏ trong túi áo ra đưa cho người đàn ông xem. Anh ta thoáng sửng sốt nhưng ngay lập tức lại trở về vẻ mặt đăm chiêu như ban đầu. Tôi mỉm cười:
"Anh không nhận ra nó sao? Theo tôi thấy thì đây là món đồ trang sức khá đắt tiền. Tôi nhặt được nó ở gần nhà anh. Tôi nghĩ, chủ nhân của nó chắc cũng đang rất sốt ruột muốn tìm lại."
"Rốt cuộc thì cậu đang muốn nói đến cái gì?", người đàn ông lặp lại câu nói.
"Tôi muốn cho anh biết nguyên nhân phía sau hành động của Thất Thất chính là vì chiếc bông tai này."
Người đàn ông lắc đầu đáp:
"Vì sao tôi phải nghe? Tôi không còn muốn truy cứu nữa. Hãy để cảnh sát làm đúng nhiệm vụ của họ."
"Vậy nếu họ làm sai?", tôi phủ định lời nói của người đàn ông, "anh vẫn cố tình không muốn hiểu? Anh chấp nhận sự thật này? Anh có biết là anh đã bước đến rất gần ranh giới của cái chết. Hôm nay anh còn sống, đó là may mắn lớn nhất của cuộc đời anh. Anh không phải nạn nhân duy nhất, ở ngoài kia vẫn còn một nạn nhân nữa, một nạn nhân sẵn sàng đánh đổi mười năm tuổi trẻ để trao cơ hội cho một người khác. Anh có hiểu không?"
Người đàn ông cúi đầu xuống im lặng. Tôi hiểu rõ nỗi khổ tâm của anh ta. Ở trong đôi mắt của một người mới hồi sinh vẫn phảng phất những u ám của sự bế tắc. Bản thân chính tôi, khi tôi quyết định gặp anh ta tôi cũng đã sẵn sàng để đối mặt với tất cả. Bởi vì tôi đã tìm ra được liên kết cho mối bòng bong rối loạn này. Tôi nói:
"Ở trong vụ án tưởng chừng như đã sáng tỏ, vẫn có một vài chi tiết làm tôi cảm thấy khó hiểu. Đầu tiên là về lời khai dường như khá mơ hồ của anh. Thất Thất nói ở hiện trường thứ hai, tức là hiện trường B, cậu ta và nạn nhân tiếp tục xảy ra xô sát trước khi nạn nhân bị ngất. Anh cũng đã khai báo rằng Thất Thất là người tấn công mình ở hiện trường đầu tiên, tức hiện trường A. Anh có thể nói Thất Thất tiếp tục đuổi theo tấn công anh ở hiện trường B. Vì sao anh không nói? Anh nói anh không nhớ, lẽ thường thì anh khó mà quên được. Anh quên thật hay là anh cố tình làm vậy? Phải chăng anh sợ khi nói ra sẽ để lại những lỗ hổng? Điều khó hiểu tiếp theo là câu nói của Vy Vy khi gặp tôi ở bệnh viện. Cô ấy rất quả quyết trong việc nói Thất Thất dùng gậy để tấn công anh. Vì sao Vy Vy biết được hung khí là thanh gậy? Vy Vy hỏi cảnh sát? Không phù hợp. Trong hoàn cảnh chồng cô ấy bị thương nặng và hôn mê, tâm lí của một người vợ sẽ không ưu tiên về vấn đề đó. Tiếp theo nữa là trang phục của Thất Thất. Cậu ta hoàn toàn không có thời gian để về nhà thay đồ. Vì sao Thất Thất rời bệnh viện với chiếc áo sơ mi trắng nhưng rồi lại mặc chiếc áo thun màu đen khi bị bắt? Có thể là Thất Thất đã mặc áo thun bên trong, áo sơ mi bên ngoài. Nếu là vậy thì chiếc áo sơ mi đã đi đâu trong khoảng thời gian chênh lệch mà tôi dự đoán? Khi tôi tìm được chiếc áo sơ mi dính máu của Thất Thất trong thùng rác, trong đầu tôi dường như đã có được đáp án. Thất Thất đã chủ động giấu chiếc áo của mình đi. Để làm gì? Chỉ có thể là che đậy. Che đậy việc cậu ta đã làm sau khi nạn nhân bất tỉnh. Lúc đó, tôi đã chắc chắn được, Thất Thất đã tác động lên hiện trường, cậu ta tạo dựng lên một hiện trường không đúng với thực tế của nó. Điều đó đồng nghĩa với việc, tại hiện trường B, cậu ta và nạn nhân không hề đánh nhau. Khi Thất Thất đến đó thì anh đã bị ngất xỉu. Trong khi đó, động cơ gây án của hung thủ rõ ràng là vì thù hận. Vì sự thù hận này nên Thất Thất mới nhanh chóng bị kết án như vậy. Tuy nhiên mọi người lại quên mất một vấn đề, đó là không chỉ có Thất Thất là thù hận với anh."
Hai mắt người đàn ông lộ rõ vẻ hốt hoảng sau những lời nói của tôi. Người anh ta run lên, đôi môi mấp máy không thành tiếng. Tôi hồ nghi nhìn anh ta hỏi:
"Phải chăng anh biết rõ hung thủ thật sự là ai? Anh biết nhưng lại không nói. Chính xác hơn là không thể nói. Hung thủ là ai mà cả anh và Thất Thất phải ra sức để bảo vệ? Nếu vậy tức là hai người đều quen biết với hung thủ. Hơn thế nữa, hung thủ phải là một người rất quan trọng với anh. Có thể là ai? Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ thấy một người là phù hợp. Hung thủ có phải chủ nhân chiếc bông tai này, cũng chính là vợ anh: Trần Ngọc Vy?"
Tôi vừa dứt câu, người đàn ông đã kêu lên một tiếng. Mười ngón tay anh ta bấu chặt lấy tôi. Người đàn ông nói từng tiếng đứt quãng:
"Tôi xin cậu.. làm ơn đừng nói nữa. Tôi cầu xin cậu.. lỗi là của tôi, cô ấy không phải là hung thủ.. không phải cô ấy.. cô ấy không có tội gì cả. Tất cả là lỗi của tôi.. cậu nhìn tôi nè, tôi khoẻ lại rồi.. tôi không còn gì nguy hiểm nữa rồi.. tôi không muốn nhắc về vụ án nữa. Tôi xin cậu.. đúng rồi, tôi sẽ viết đơn.. tôi sẽ viết đơn nhận hết mọi lỗi lầm.. tôi sẽ xin giảm án cho cậu ấy. Cậu đừng điều tra nữa.. tôi cầu xin cậu.. cô ấy.. Vy Vy là vợ tôi.."
Người đàn ông ôm chặt lấy tôi bằng hai cánh tay còn đang thương tích. Tôi không hận con người anh ta, nhưng tôi hận anh ta vì đã che giấu sự thật. Tôi gạt đôi tay người đàn ông xuống bằng một cái chau mày.
"Còn cậu ấy là em trai của tôi."
Tôi đáp mà không ngoảnh lại. Người đàn ông cố gắng bấu víu lấy những tia sáng cuối cùng, anh ta chới với ngã xuống trong sự tuyệt vọng.
"Cậu không phải là người. Cậu không phải là con người. Cậu là một con ác quỷ."
Anh ta gào lên nhưng tôi đã không còn ở đó nữa. Cánh cửa đóng lại. Phía sau lưng tôi chỉ còn người đàn ông đang đau khổ bị tôi nhốt vào trong căn phòng không còn ánh sáng.
Về phần mình, tôi không biết được rằng, sự tàn nhẫn này lại là mở đầu cho một chuỗi những bi kịch xảy đến.
Theo bản cáo trạng được công bố, hành động bồng bột của Thất Thất là sai trái. Tuy nhiên, dựa theo thực tế của vụ án, cậu ta chưa đến mức để truy cứu trách nhiệm hình sự với tội danh cố ý gây thương tích, cũng như làm lạc hướng cơ quan điều tra.
Thất Thất được thả sau đó nhưng không phải là do tôi. Cậu ta được minh oan nhờ vào lá thư của Vy Vy.
Lá thư thú tội mà Vy Vy viết trước khi cô ấy quyết định kết thúc cuộc đời của mình bằng hàng chục viên thuốc ngủ.