Tôi trở về phòng trọ lạnh lẽo, trống vắng, thu mình trong chiếc chăn với cơ thể đang run lên vì lạnh.
Đã sang một năm mới, tôi vừa đi ngắm pháo hoa.
Khắp nơi chỉ thấy người với người, ai ai cũng rạng rỡ, sánh bước bên nhau, vui vẻ và hạnh phúc.
Không khí năm mới trải khắp, ở đâu cũng vậy, nhộn nhịp mà thật đầm ấm.
Tôi thấy những đứa trẻ ngồi trên lưng cha, vẫy tay tươi cười với những chùm pháo hoa nổ tung trên bầu trời lấp lánh.
Tôi thấy những đôi trai gái trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào vào thời khắc giao thừa thiêng liêng, định mệnh.
Tôi thấy tất cả cùng đếm ngược rồi vỡ òa ra trong những giây cuối cùng của năm cũ.
Và.. tôi thấy mình thật lạc lõng.
Anh đang làm gì trong khoảnh khắc này?
Anh có nhớ dù là chỉ lướt qua về tôi, một cô gái đã bên anh vào giao thừa một năm trước.
Một giao thừa không ồn ào, không đông đúc. Một giao thừa thuộc về kí ức, nhưng vẫn hiển hiện bên tôi đến thực tại. Có chăng sự trùng lập chỉ là cái rét căm căm đang bủa vây xung quanh tôi..
Mấy người trong kí túc tôi đều đã lên đường tìm về với gia đình của họ, tôi cũng đã gói ghém đồ đạc hứa hẹn sẽ có một năm mới quen thuộc cùng với bố.
Sở Khanh nhắn tin cho tôi, thông báo rằng năm nay Sở Khanh và anh sẽ ở lại trường. Điều đó làm tôi huỷ bỏ luôn kế hoạch về nhà của mình, tôi gọi cho bố nói là muốn được đón giao thừa cùng với bạn bè. Vẫn như mọi lần, ông không phản đối những quyết định của tôi, chỉ dặn dò tôi mấy điều cùng với một lời chúc mừng năm mới.
Tôi lục ba lô để chọn một bộ đồ ưng ý, công đoạn này cũng làm mất nguyên một buổi chiều của tôi. Sở Khanh đã tiết lộ rằng đêm nay anh sẽ đến phòng thí nghiệm của trường và nói tôi hãy phục kích ở đó. Tôi cũng không nghĩ ra được mục đích của anh là gì, Sở Khanh chỉ nói ngắn gọn: Hai ba giờ đêm, trước sảnh phòng thí nghiệm, nhớ đến.
Đêm hôm đó gió lạnh, may mắn là không có mưa rơi, ngày cuối cùng của năm với một ánh trăng ấm áp. Ngôi trường tôi vốn đã vắng lặng vào giờ muộn, lúc đó lại càng thêm tịch liêu. Sinh viên đều đã về quê hết, rất ít những người vì một lí do nào đó vẫn còn ở lại. Không gian rộng lớn mà tĩnh lặng, tôi có thể nghe rõ tiếng gió thổi qua những tán cây hay tiếng rè rè của những bóng đèn phía trên cao tít. Tòa nhà thí nghiệm lừng lững đứng cô độc một góc, to lớn với gần hai mươi phòng học, tối om trong màn đêm.
Tôi đã mặc một chiếc quần jean với một vài vết rách xước, chân đi một đôi giày thể thao trắng. Ban đầu tôi định chọn một đôi boot màu đen cao cổ nhưng lại thấy nó có vẻ làm mất đi vẻ trẻ trung của mình. Tôi mặc đến ba áo, một áo phông mỏng trong cùng, tiếp đến là một chiếc áo len đỏ cổ lọ, ngoài cùng là chiếc áo khoác dạ hai lớp màu vàng nâu. Tôi còn quấn thêm một chiếc khăn len đen và hai chiếc gang tay nữa. Tôi chuẩn bị đầy đủ cả để không phải rùng mình lên khi những làn gió lạnh ập đến không hẹn trước.
Hơn hai ba giờ, tôi thấy Sở Khanh và anh đang lặng lẽ tiến lại sau hàng cây hoa sữa. Anh mặc áo khoác lông, kéo mũ trùm kín đầu, hai tay đút trong túi áo, đong đưa theo mỗi nhịp bước. Nhìn thấy tôi anh sững sờ đứng lại, anh không hề biết trước về sự xuất hiện của tôi ở đây. Sở Khanh thì khác, anh ta giả bộ kêu lên ngạc nhiên, tiến lại gần tôi. Anh ta nở nụ cười của người đã sắp đặt mọi chuyện:
"Cậu làm gì giờ này? Cậu không về nhà sao?"
Tôi cũng cười đáp lại:
"Bố em phải đi công tác, nhà em bây giờ không có ai cả. Em đang đi dạo một chút."
Sở Khanh nhếch mắt vì lời bịa chuyện của tôi. Anh ta nói tiếp:
"Trùng hợp quá, năm nay chúng tôi cũng không về, cứ tưởng sẽ không còn ai ở trường nữa chứ. Cậu có muốn tham gia một phi vụ cùng bọn tôi không?"
Rồi không để tôi kịp trả lời, Sở Khanh kéo anh đến, thì thầm:
"Chúng tôi muốn trộm đồ trong nhà thí nghiệm."
Tôi ngạc nhiên mở to mắt hỏi lại. Sở Khanh nói đầy vẻ phấn khích:
"Thú vị đúng không? Sẽ còn bất ngờ hơn khi cậu biết chúng tôi muốn trộm gì đấy."
Tôi đoán Sở Khanh là người cầm đầu. Theo như những gì tôi biết về anh thì anh sẽ chẳng bao giờ dám nghĩ đến những chuyện như này cả. Tôi hỏi:
"Các anh muốn lấy trộm gì?"
"Một chút nữa cậu sẽ biết."
Sở Khanh giữ vẻ bí mật làm tôi thấy tò mò. Tôi nhìn anh giây lát rồi nói:
"Anh không phản đối cho em đi cùng chứ?"
Sở Khanh nhanh nhảu chen ngang vào:
"Cậu ta không có quyền quyết định đâu, tôi mới là người đứng đầu ở đây."
Anh trầm ngâm không nói có vẻ như anh cũng không có ý kiến gì. Sở Khanh thể hiện đúng bản chất thủ lĩnh của mình, anh ta xăm xăm dẫn đầu, dẫn chúng tôi đến trước cửa nhà thí nghiệm.
Ngăn cách bên trong tòa nhà với bên ngoài là một cửa gỗ được bảo vệ bằng một chiếc khóa sắt, đó là một loại khóa rất thông dụng thời bấy giờ, ở nhà tôi cũng dùng đến mấy ổ khóa như vậy. Sở Khanh ngước đầu chỉ cho tôi chiếc camera và cười nói:
"Cậu thấy không, hình ảnh của chúng ta đang được ghi lại đấy."
Anh ta nói tỉnh bơ như không có chuyện gì, còn tôi thì giật bắn mình, giơ hai tay lên che mặt. Những hành vi như này nếu để phát hiện thì sẽ bị kỉ luật rất nghiêm khắc, nặng hơn có thể là bị đuổi học. Sở Khanh bật cười khanh khách nói với anh:
"Cậu xem cậu ta nhát gan không kìa."
Tôi bực đến đỏ cả mặt. Vấn đề quan trọng như vậy mà anh ta cứ tỏ ra nhơn nhơn. Sở Khanh đưa mắt về phía anh nói:
"Camera vẫn hoạt động, nhưng người theo dõi đã bị cậu ta vô hiệu hóa rồi. Một phần cơm đặc sản kèm một chút thuốc ngủ, giờ này anh ta đang mơ giấc mơ thiên đường cũng không chừng."
Tôi thấy an tâm được phần nào nhưng vẫn còn chút lo lắng, tôi hỏi:
"Biết đâu anh ta sẽ tỉnh giấc?"
Sở Khanh lắc đầu:
"Anh ta xơi hết cả phần cơm, thêm cả hai lon bia nữa, chưa đến sáng thì anh ta không gượng dậy được đâu. Chúng ta sẽ hành động thật nhanh và trả lại nguyên trạng tòa nhà như cũ, có ai điên mà tự nhiên đi xem lại camera nếu không có sự mất mát gì chứ."
Tôi gật gật đầu đồng ý, vậy là Sở Khanh cũng đã chuẩn bị hết phương án hành động từ trước rồi. Anh chau mày nói:
"Cậu phá khóa nhanh đi, cậu nói nhiều quá."
Sở Khanh cầm chiếc khóa quan sát khá lâu, vừa cho tay vào túi áo, anh ta vừa thuyết giảng:
"Trong ổ khóa này có một lò xo và hai lớp bi ổ khóa. Chỉ cần ta làm lò xo bên trên kéo các bi khóa lên khỏi phần khớp động để nó chuyển động là ổ khóa sẽ được mở. Bây giờ tôi sẽ cho cậu được mở rộng tầm mắt khi được chứng kiến một người vừa đẹp trai lại có nhiều tài lẻ làm việc này."
Tôi chẳng quan tâm đến mấy lời mà anh ta nói, từ đầu mắt tôi vẫn chỉ hướng nhìn về anh mà thôi. Chỉ đến khi Sở Khanh kêu lên một tiếng thảng thốt, tôi mới tắt nụ cười của mình, quay về phía anh ta.
"Đồ nghề của tôi rơi đâu mất rồi."
Anh ta sốt sắng, hai tay liên tục sục sạo trong các túi áo. Tôi không biết nói gì trong hoàn cảnh đó, nhìn Sở Khanh múa may không khác gì một con khỉ trong rạp xiếc. Anh thụi một đấm vào lưng Sở Khanh khẽ chau mày:
"Tớ biết là nó sẽ thế này mà."
"Không phải, lúc đi nó còn nằm trong túi tớ mà."
"Đi ra canh gác đi, tên ngốc."
Anh hất đầu ra hiệu cho Sở Khanh và nói với tôi:
"Cậu có cặp tóc không?"
Tôi gật đầu, vì tôi để tóc ngắn nên chỉ dùng mấy chiếc kẹp ghim nhỏ xíu để tạo kiểu ở một vài chỗ. Tôi tháo hết ra, được bốn cái tất cả. Anh nói:
"Từng này là đủ rồi."
"Anh cũng biết làm những chuyện này sao?"
Tôi không khỏi ngạc nhiên hỏi anh, anh đáp:
"Lí thuyết thì phải áp dụng được vào thực tế. Có thể kiến thức sách vở tôi không bằng cậu nhưng những chuyện như này tôi có đủ sự tự tin."
Anh cầm một chiếc kẹp ghim cho vào phần cắm chìa, anh lấy tiếp một chiếc kẹp nữa làm giá đỡ nâng chiếc kẹp kia lên. Thao tác rất nhẹ nhàng, tôi dán mắt vào những ngón tay của anh. Và một tiếng tách vang lên, anh xoay cổ tay, chiếc khóa tuột khỏi hai cánh cửa.
"Đi nào."
Bên trong tòa nhà tối thui không một chút ánh sáng, anh bật đèn pin ở điện thoại để soi đường. Hành lang trải rộng ngay trước mắt tôi, bỗng chốc, anh lại giữ vai trò là một người thủ lĩnh.
"Nó ở cuối hành lang này."
Anh bước nhẹ nhàng về phía trước, Sở Khanh đi sau cùng. Căn phòng thí nghiệm này tôi đã được học nhiều lần, những tiết học đó tôi không nhớ cho lắm vì bộ môn này không thuộc về sở thích của tôi. Căn phòng cũng được khóa ngoài. Với hai chiếc kẹp ghim anh dễ dàng hạ gục ổ khóa trong chớp mắt.
Cả căn phòng thoang thoảng những mùi hỗn hợp tuy không được rõ ràng cho lắm. Các chai lọ, dụng cụ thí nghiệm tràn ngập. Anh nói với Sở Khanh:
"Chia nhau ra tìm đi."
Đến tận bấy giờ tôi vẫn chưa biết là anh muốn lấy cái gì ở đây. Tôi theo sát chân anh, hỏi nhỏ:
"Anh muốn tìm gì vậy?"
"Magie."
Anh đáp trong khi mắt vẫn chăm chú nhìn xung quanh. Theo kiến thức của một người học mức khá về hóa học như tôi thì tôi biết Magie là một nguyên tố trong bảng tuần hoàn, có số nguyên tử là mười hai. Sở Khanh khẽ gọi tên anh, cùng lúc giơ lên một chai thuỷ tinh.
"Lấy một ít thôi."
Anh nói khi Sở Khanh chuẩn bị bỏ cả cái chai vào túi áo. Anh lấy một miếng giấy báo gói cẩn thận những cục vật thể màu trắng bạc lại và ra hiệu cho chúng tôi rút lui.
Chúng tôi chạy dưới ánh trăng sáng, ba bóng đen đuổi nhau in trên mặt đất. Đến khuôn viên sau trường, anh dừng lại thở hồng hộc, tôi cũng thở từng tiếng gấp gáp, hai tay đấm đầu gối. Sở Khanh ngồi xuống tựa lưng lên một phiến đá cười:
"Thành công rồi."
Anh nhìn đồng hồ và nói:
"Hai ba giờ năm mươi phút, chuẩn bị đi."
Mặc dù tôi là một thành viên của băng đảng, cũng là người tham gia từ đầu đến cuối của phi vụ mà vẫn cứ lơ mơ. Tôi biết là anh đi lấy trộm Magie nhưng giờ lại không biết mục đích của việc đó là gì nữa. Sở Khanh lấy một bó que gỗ, trông giống như là những que xiên của món thịt nướng. Anh ta dùng chúng và cắm những viên Magie vào, được gần mười chiếc. Sở Khanh giơ lên và nói:
"Cậu đã bao giờ đốt pháo chưa?"
"Pháo hả?"
Tôi hỏi lại, mắt nhìn vào những que gỗ.
"Đây là pháo sao?"
"Chính là nó đấy."
Sở Khanh cười khúc khích. Anh ta kéo tôi và anh ngồi xuống thành một vòng tròn, nói:
"Sắp đến thời khắc giao thừa rồi, tôi cầu nguyện cho gia đình của tôi những điều tuyệt vời nhất, tôi cầu nguyện cho ba chúng tôi những điều tuyệt vời nhất, cầu nguyện cho tất cả mọi người sẽ có một năm mới thật vui vẻ và hạnh phúc."
Anh lẳng lặng và nói:
"Tôi cầu nguyện cho tất cả những gì cậu ấy mong muốn sẽ trở thành hiện thực."
Tôi nhìn anh mỉm cười, Sở Khanh đang chờ đợi điều ước năm mới của tôi. Tôi chắp tay thầm ước.
"Cậu phải nói ra chứ?"
Sở Khanh nói, nhưng tôi chỉ lắc đầu khẽ cười.
Tôi đã ước một điều ước thật đơn giản.
Điều ước nhỏ bé nhưng lại là tất cả đối với tôi.
"Năm chín rồi."
Sở Khanh kêu lên, đứng bật dậy và giơ một bàn tay về phía trước.
Tôi và anh cùng đặt tay lên đó.
Tôi lắng nghe rõ nhịp tim mình đang đập từng tiếng.
"Ba.. hai.. một.. chúc mừng năm mới."
Chúng tôi cùng hét lên sau những giây nín lặng. Sở Khanh châm lửa vào những viên Magie, chỉ một khoảnh khắc, Magie bắt đầu bốc cháy, làn khói trắng tỏa ra cùng với một ánh sáng trắng hoàn hảo.
"Tuyệt quá."
Tôi reo lên thích thú, cầm lấy chiếc pháo bông sáng rực trong không gian. Sở Khanh châm thêm hai que pháo nữa và bắt đầu hát:
"Nomore champagne, and the fireworks are through.."
"Here we are, me and you.."
"Feeling lost and feeling blu.."
Chúng tôi cùng đồng ca hát vang ca khúc Happy new year. Ở phía xa chân trời loé sáng với những chùm pháo hoa đầy màu sắc, từng tiếng nổ đầy cảm xúc vang lên. Tôi cười nhìn anh.
Anh cũng cười.
Chùm pháo bông trên tay lấp lánh.
Gương mặt anh ấm áp sau làn khói tỏa.
Một năm mới đã đến, một khởi đầu mới, một tuổi mới và cũng là một chặng đường mới.
Lời cầu nguyện của tôi, lẽ dĩ nhiên là nó dành cho anh.