Tôi phân chia thời gian uống thuốc ra một thời điểm ngẫu nhiên. Chẳng hạn buổi sáng, ngày thì tôi uống lúc bảy giờ, ngày thì tôi uống lúc bảy giờ ba mươi phút. Điều này tôi học theo Tiểu Hồ. Tôi cảm thấy lời Tiểu Hồ nói có đến chín phần hợp lý.
"Em uống như vậy để bất ngờ tấn công viruss, khiến nó không kịp trở tay, phòng bị."
Chiều hôm nay, tôi qua bệnh viện để gặp anh Nguyễn Ngọc. Tình trạng của tôi khiến anh chau mày, lắc đầu. Căn bệnh này không quá phổ biến, thuốc đặc trị vốn là không có. Thường những người mắc bệnh là hệ quả của một căn bệnh khác. Có những người sẽ tự khỏi, trường hợp còn lại, có thể sẽ mất khứu giác và vị giác vĩnh viễn.
Anh chăm chú theo dõi hồ sơ bệnh án của tôi một lượt. Anh Nguyễn Ngọc cho rằng, đã có điều gì đó không đúng xảy ra trong quá trình điều trị. Anh hỏi tôi rất nhiều, về cách sinh hoạt, thuốc uống, và thực đơn mỗi bữa ăn. Tất cả đều được tôi thực hiện nghiêm túc theo như lời anh Nguyễn Ngọc dặn. Để chắc chắn hơn, anh đưa tôi đi lấy mẫu xét nghiệm máu và nước tiểu. Bản thân tôi cho rằng, phải chăng mình là ngoại lệ? Phải chăng đây là sự trừng phạt dành cho tôi vì những lỗi lầm của mình? Chua chát! Tôi chỉ tay lên chai rượu thuốc đang nằm trong hộc tủ nói:
"Anh cho tôi một chén được không?"
Anh Nguyễn Ngọc không phản đối gì. Sự khác biệt lớn nhất của Đông y và Tây y là nằm ở phương pháp điều trị. Trong khi Tây y tập trung trực tiếp vào vấn đề căn bệnh thì Đông y lại tiến đến bồi bổ sinh lực, cải thiện các cơ quan chức năng để cơ thể tự nâng cao sức khoẻ. Vì điều này mà thuốc Đông y thường không có hại, ai cũng có thể sử dụng, đi kèm với đó là thời gian trị bệnh về lâu về dài.
Tôi nói ở nhà tôi cũng có một bình rượu thuốc giống như vậy. Chẳng biết vô tình hay cố ý, anh Nguyễn Ngọc đột nhiên giữ chặt lấy tay tôi khi tôi chuẩn bị đưa chén rượu vào miệng. Nét mặt anh có vẻ suy tư. Anh hỏi tôi:
"Cậu nói cậu uống rượu thuốc mấy tháng nay rồi?"
"Đúng vậy."
Tôi gật đầu. Tôi kể lại cho anh nghe những công dụng của nó đối với cơ thể mình. Dưới quê, bố tôi cũng sử dụng rượu thuốc bao năm nay đó thôi. Ngoài việc để uống, ông còn thoa trực tiếp lên tay chân nữa. Những lần trái gió, trở trời, đó là cách hiệu quả nhất để giúp ông bớt nhức mỏi xương khớp.
Anh Nguyễn Ngọc mím chặt môi, đi lại trong phòng, đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì đó. Mấy phút sau, anh ngồi xuống nói:
"Bây giờ cậu trở về mang bình rượu đó qua đây cho tôi. Tôi đoán vấn đề của cậu là liên quan đến bình rượu đó."
Tôi thoáng sửng sốt. Anh Nguyễn Ngọc chỉ lặng lẽ nói thận trọng:
"Phán đoán của tôi thôi. Có những trường hợp cơ thể người dị ứng với một thành phần nào đó. Thành phần đó có thể nằm ở trong rượu. Tuy không hoàn toàn nguy hiểm nhưng cũng không mang lại điều tốt."
Trên đường trở về, anh Nguyễn Ngọc có nhờ tôi ghé qua xem Kẹo thế nào. Từ sáng, Kẹo đã không đi làm. Anh Nguyễn Ngọc sợ Kẹo còn đau buồn sau cái chết của ba, muốn tôi qua kiểm tra cho chắc chắn.
Cánh cổng nhà Kẹo khóa trái, vậy là Kẹo không có ở nhà. Tôi gọi điện thoại thì báo thuê bao. Kẹo đi đâu được nhỉ? Tôi thầm nghĩ, chắc là có chuyện gì đó quan trọng.
Ông chú người Miên bên đường thấy tôi thì vẫy tay gọi. Tôi hỏi ông chú có nhìn thấy Kẹo không? Đáp lại, ông chú cười khằng khặc vỗ vai tôi, nói tôi không nên buồn, đàn bà con gái nay yêu người này, mai yêu người khác. Ông chú khuyên tôi đừng quá đa tình, tôi mà đồng ý thì ông chú giới thiệu cho cô cháu gái, bảo đảm ăn đứt được Kẹo. Lão già này quả đúng như những lời Kẹo nói, không bình thường chút nào cả. Tôi ậm ừ cho xong rồi lái xe đi mất.
Trở về nhà, tôi ngạc nhiên vì cánh cửa đóng nhưng không khóa. Ngoài tôi ra, chỉ một người khác có chìa khóa mà thôi. Tôi mừng rỡ, mở tung cánh cửa kêu lớn:
"Tiểu Hồ."
Tiểu Hồ không có trong phòng. Cảnh tượng trước mắt đập thẳng vào tôi làm tôi chết sững. Căn phòng hỗn loạn và rối rung. Bàn ghế, bát đĩa vỡ tan nằm la liệt. Kệ sách trên tường cũng gãy ra từng miếng, sách giấy ngổn ngang. Ngay bên cạnh bếp nấu, con Mập nằm nghiêng, hai mắt thẫn thờ nhìn tôi thở từng tiếng đứt quãng. Trên người nó, ở vị trí gần tim là một con dao ngập lưỡi. Máu tươi vương vãi sàn nhà, từng giọt kéo dài tụ lại một vùng đỏ thẫm. Con Mập rên ư ử không thành hơi, nét đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt nó. Nó trân trân hướng về tôi. Nó đã gắng gượng chờ đợi được tôi quay về. Nhìn thấy kẻ luôn dọa làm thịt nó, nó mới đành lòng, cam tâm mà nhắm mắt.
Tôi rút con dao Thái đang cắm trên khay, bước từng bước theo đường máu nhỏ giọt, tiến về phía phòng ngủ của mình. Một chân tôi sút văng cánh cửa, một tay đưa lên nhằm phía trong mà chém xuống. Trần Phong Vũ lưng dựa ban công, tà áo xanh hòa cùng sắc đỏ. Hàng cây xương rồng bật gốc, nát nhừ không còn hình khuôn. Trần Phong Vũ thều thào, đôi bàn tay run rẩy bám vào thanh sắt.
"Đã có chuyện gì?"
Tôi hoảng hốt chạy lại. Trần Phong Vũ nặng nhọc đứng lên, cả cơ thể đè xuống đôi vai tôi. Cậu ta nói không thành tiếng:
"Thất Thất.."
"Thất Thất làm sao?"
Tôi hỏi mà lòng như lửa đốt. Trần Phong Vũ khắp người toàn máu, đôi môi mấp máy nhìn tôi như cầu khẩn.
"Thất Thất.. bắt Tiểu Hồ đi rồi."
Tôi thất kinh trợn tròn hai mắt. Mồ hôi cứ vậy mà trào ra. Thất Thất ư? Cậu ta đến đây. Cậu ta theo dõi và đi theo Tiểu Hồ đến đây? Cậu ta ra tay với Tiểu Hồ. Con Mập thấy thế liền nhào lên tấn công Thất Thất? Bộ dạng của Thất Thất làm con Mập không còn nhận ra.
Tôi thấy lạnh gáy. Tôi thấy vẻ mặt của Thất Thất hiện lên rõ mồn một. Cậu ta cười khà khà, khoé miệng nhếch lên nụ cười bí hiểm. Mập à! Anh bạn đáng yêu. Sao mày lại đòi cắn tao như vậy? Mày quên tao rồi hay sao Mập? Chà chà. Mày không còn coi tao là chủ, nếu vậy thì tao cũng không cần giữ mày lại làm gì nữa rồi.. Mập à! Con chó ngu ngốc. Ra đi thanh thảnh nhé..
Cùng lúc đó, Trần Phong Vũ bước vào. Cậu ta đến để mang cho tôi bình rượu thuốc. Bốn mắt chạm nhau. Tiểu Hồ đang nằm bất động trên ghế. Trần Phong Vũ và Thất Thất ập vào vồ vập. Cả căn phòng bị phá tan bên trong cuộc ẩu đả. Thất Thất lại cười. Trần Phong Vũ. Tao không quen biết mày. Tao không thù oán gì với mày. Có trách thì trách bản thân mày liên quan đến Tam Lục. Nếu có kiếp sau, Trần Phong Vũ, mày hãy nhớ lấy mà rút kinh nghiệm..
Trần Phong Vũ bị chém trúng. Cậu ta sợ hãi lăn lộn dưới đất, tháo chạy vào phòng ngủ, dùng hết sức bình sinh của mình chặn đứng cánh cửa. Tiếng cười Thất Thất vẫn vang vọng.. Bao nhiêu lâu? Cuối cùng thì Thất Thất cũng bỏ đi kèm theo một câu nói:
"Cố giữ mạng để mà nói lại cho hắn biết. Đã đến lúc Thất Thất tao trả lại tất cả cho thằng khốn đó rồi."
Đúng là như vậy. Mày muốn gì đây Thất Thất? Mày muốn báo thù tao phải không? Được lắm. Tao chấp nhận. Tao chơi với mày. Tao sẵn sàng đón tiếp mày.
Tôi nắm lấy cổ áo Trần Phong Vũ nói lớn:
"Thằng chó đó đi đâu? Nói cho tao biết nó đang ở đâu?"
"Tôi đưa anh đi.."
Trần Phong Vũ thở hổn hển, tay ôm lấy bụng loạng choạng cất bước. Tôi nhìn xuống mười ngón tay nhuộm đầy máu tươi của mình, hai hàm răng nghiến chặt.
Thất Thất. Thằng chó đẻ. Mày dám.. mày dám đụng đến một sợi tóc Tiểu Hồ.. Tam Lục tao.. Hàn Phi tao thề sẽ cho mày sống không bằng chết..