Buổi sáng hôm nay, khi tôi đang trong ca làm việc thì Tiểu Hồ gọi điện cho tôi báo là bị ngã xe phải vào trong bệnh viện. Thoạt nghe, tôi đã cuống cuồng lên hết cả. Làm sao tôi có thể bình tĩnh cho được cơ chứ? Có điều khi Tiểu Hồ vừa khóc, vừa nấc nói là nguy kịch lắm thì tôi thở phào. Tôi biết mọi chuyện chỉ dừng lại ở mức độ xấp xỉ bằng không. Tôi ở lại cho xong ca làm rồi mới chạy xe đến.
Vừa nhìn thấy tôi, Tiểu Hồ buông luôn quả táo đang cắn dở, gục đầu xuống hai chân sụt sùi khóc. Tôi cười vì diễn biến này đúng y như tôi dự đoán. Ít nhiều gì thì với ba năm ở bên Tiểu Hồ, kinh nghiệm tôi tích luỹ được cũng là kha khá. Tôi lấy túi bánh gạo Hàn Quốc mua ở trên đường ra, xoa xoa tay vào vỏ giấy bên ngoài, cố tình tạo nên những tiếng "roạt", "roạt" rồi lẩm bẩm đếm số trong đầu. Tôi chỉ vừa nhẩm đến hai thì Tiểu Hồ đã ngồi thẳng dậy.
"Thì ra anh đến muộn là vì bận đi mua bánh gạo cho em."
Hai mắt Tiểu Hồ sáng lên đón lấy túi bánh. Đúng là có tác dụng ngay tức thì. Tiểu Hồ chẳng còn nhớ để mà giận nữa vì cô ấy đang bận ôm vào lòng gói bánh to quá khổ rồi.
Vừa ăn, Tiểu Hồ vừa giơ tay lên, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn tôi. Vết thương có lẽ không lớn, chỉ một đoạn băng ngắn được băng bó lại một cách cẩn thận. Nguyên nhân theo như Tiểu Hồ nói là vì cô ấy tránh một bà cụ rồi đụng vào một chiếc xe hơi.
"Rồi sao em vào được đây?"
Tôi mới nói hết câu thì Tiểu Hồ đã phấn chấn hẳn lên. Với cái dáng điệu háo hức quen thuộc, Tiểu Hồ đút luôn miếng bánh đang ăn dở vào miệng tôi.
"Có một chị đưa em vào", Tiểu Hồ bắt đầu kể, "nói anh nghe, chị gái đó làm thủ tục nhập viện cho em rồi đưa em vào phòng phẫu thuật. Nhưng đó chưa phải là điều bất ngờ nhất. Anh không tin được đâu. Chị ấy biết em. Ngay từ lúc em ngã chị ấy đã chạy lại kêu tên em. Lúc anh chưa đến, chị ấy còn mua táo cho em nữa. Là chỗ táo này đó. Nhưng khi em hỏi lại thì chị ấy nói em nghe nhầm rồi, chị không có gọi tên em. Em làm sao mà nghe nhầm được, rõ ràng là chị ấy nói dối."
"Có chuyện đó? Người ta biết em nhưng em lại không biết người ta?"
"Đó làm em khó chịu nãy giờ. Bởi em thấy chị đó có gì đó rất quen. Chính là cái cảm giác, chạm mặt một lần cũng làm ai xao xuyến."
"Thôi được rồi."
Tôi đặt quả táo lại vào tay Tiểu Hồ để chuyển hướng Tiểu Hồ sang vấn đề ẩm thực. Tiểu Hồ ăn ngon lành, vẫn không quên quở trách tôi:
"Anh không thấy tò mò chút nào à?"
"Một chút", tôi trả lời, "anh đi làm giấy xuất viện cho em trước đã."
Bạch Mai là một trong những bệnh viện lớn nhất Hà Nội. Mỗi ngày, nơi đây có thể tiếp nhận đến cả vài trăm bệnh nhân. Sự to lớn và hiện đại của nó cũng đi kèm theo với những vấn đề phức tạp. Ngoại trừ những trường hợp bắt buộc, còn lại thì theo quan điểm cá nhân của mình, tôi nghĩ ở nhà vẫn là nơi tĩnh dưỡng an toàn hơn.
Thật ra thì lí do đấy cũng chỉ đúng một phần. Tôi muốn đưa Tiểu Hồ về sớm còn là vì một lí do khác nữa.
Cách đây ít phút, tôi có gặp anh Nguyễn Ngọc ở bên ngoài sảnh lớn. Anh đang hướng dẫn một nam bệnh nhân cách để sử dụng thuốc. Tính ra thì tôi cũng chỉ quen với mỗi anh trong bệnh viện này. Tôi và anh biết nhau cỡ gần ba năm nay. Thỉnh thoảng, anh vẫn hay lui đến khách sạn tôi dùng bữa, đó cũng chính là minh chứng cho việc, đồ ăn là thứ tạo dựng nên những mối quan hệ.
Anh là một người vui vẻ trong cuộc sống và nghiêm túc trong công việc. Một người đàn ông hoàn hảo hội tụ đầy đủ cả tài năng, nhan sắc và tính cách. Điểm trừ nhỏ duy nhất tôi cho anh đó là anh hút thuốc lá.
Như thường lệ, anh nở nụ cười khi trông thấy tôi. Anh khoác vai muốn kéo tôi vào phòng anh nói chuyện nhưng tôi khất để khi khác. Anh không chịu, nói là hôm nay vì tôi còn phải đền bù tổn thất cho anh nữa.
Nghe anh nói vậy là tôi biết Tiểu Hồ gây ra chuyện nữa rồi. Hầu như tất cả những người xoay quanh mối quan hệ của Tiểu Hồ ít nhiều cũng từng bị cô ấy làm cho thương tích. Điều này với tôi không còn quá xa lạ. Có điều tôi vẫn phải cười. Tôi nhịn cười không nổi.
"Vết thương quý cô nương của cậu chỉ chừng này thôi", anh đưa hai ngón tay để ước lượng khi nói với tôi, "lúc tôi dùng cồn sát trùng thì con bé kêu đau rồi giãy đạp. Tiếp đến thì một chân con bé tìm đến tôi. Nó đá vào mặt tôi luôn ạ. Tôi gây tê rồi khâu vết thương lại. Con bé thì xin lỗi tôi rối rít. Tôi cứ nghĩ thế là xong. Ai biết đâu để bả ngủ một giấc bả dậy bả lại kêu toáng lên. Bả nằm đè lên tay, máu không lưu thông được. Tay mất cảm giác, bả quay sang khóc nói là tôi phẫu thuật thất bại, hỏng mất cánh tay của bả rồi. Nháo nhào hết cả. May sao bác sĩ Lý mua được cho bả mấy quả táo, rồi bà cô hí hửng lại như vớ được vàng."
Anh kể tội Tiểu Hồ xong hết mới cho tôi đi thăm cô ấy. Tự nhiên tôi nhớ ra người bác sĩ họ Lý mà anh Nguyễn Ngọc kể. Tôi đoán vị bác sĩ đó là cô gái mà Tiểu Hồ nhắc đến, cũng chính là người đưa Tiểu Hồ vào viện. Lúc này tôi bắt đầu cảm thấy tò mò. Bác sĩ Lý là ai mà lại biết Tiểu Hồ như vậy?
Tôi thanh toán tiền viện phí, không quên lấy thêm đơn thuốc về cho Tiểu Hồ. Bước trở lại hành lang, tôi đã phải lùi lại vì một nữ bác sĩ chạy vụt qua đầy vẻ vội vã. Ở dưới đất, Tiểu Hồ đang ngồi xõng xoài, chỉ tay về phía trước nói lớn:
"Anh. Bắt lấy chị ấy."
Tôi vội đỡ Tiểu Hồ đứng dậy, người cô ấy lấm lem hết cả. Tiểu Hồ cũng chẳng mấy để tâm, dùng miệng thổi những sợi tóc đang xõa xuống khuôn mặt.
Bắt hụt ân nhân khiến Tiểu Hồ giận dữ. Không cam chịu, Tiểu Hồ đòi tôi gọi người đến bệnh viện để mai phục các ngóc ngách. Chỉ cần thấy cô gái kia là lập tức ra tay bắt lại liền. Tôi bịt miệng Tiểu Hồ lại kéo cô ấy về phòng. Để Tiểu Hồ nói tiếp thì có khi tôi mang tội danh oan uổng mất.
"Anh", Tiểu Hồ đung đưa bàn tay tôi, "anh nhớ đặc điểm này của chị ấy. Anh gặp thì phải nói cho em biết ngay nhé. Tóc ngắn, mắt to, miệng chị ấy lúc không cười cũng như đang cười nữa."
"Cái gì mà không cười cũng như đang cười."
"Thì chính là như thế. Đúng là cái miệng lúc nào cũng như đang cười. Ngọt ngào như viên kẹo vậy."
Tôi lặng người khi Tiểu Hồ nói mấy từ cuối.
Không phải chứ?
Ngọt ngào như viên kẹo sao?