Ông Trần, một khách hàng lớn của công ti chúng tôi có điện báo cho tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc mừng sinh nhật và gửi lời mời tôi tham dự. Vì quyền lợi của công ti cũng như bản thân mình nên tôi không thể từ chối.
Tôi muốn Tiểu Hồ cùng đi chọn mua ít đồ và đến bữa tiệc vào buổi tối nhưng mà tôi bị từ chối. Đây là lần đầu tiên tôi bị Tiểu Hồ bỏ rơi vì một người thứ ba mà tôi còn chẳng hề biết mặt.
Tôi thường ít đến những chỗ đông người nếu chỉ có một mình, tôi không thích cái cảm giác lạc lõng giữa những người xa lạ. Phương án Tiểu Hồ tuy thất bại nhưng tôi vẫn còn một phương án dự phòng khác, đó là Thất Thất.
Tôi ngỏ lời với cậu ta và cậu ta lắc đầu. Cậu ta nói đang cần thời gian để thiết kế một mẫu áo khoác. Không rõ là áo khoác gì, chỉ biết cậu ta nâng nó lên tầm mây xanh, nói là một đột phá mới của Thời trang hiện đại.
"Ở bữa tiệc có rất nhiều những cô gái đẹp đấy."
Đó là lá bài tẩy cuối cùng của tôi. Tôi vẫn dùng cách này để thuyết phục Thất Thất đi theo mình. Đơn giản nhưng mà lại rất hiệu quả.
Thất Thất dẫn tôi đến một cửa hàng đồ Âu trên một con đường lớn để chọn đồ. Tôi thích phối màu vest đen, áo sơ mi trắng với chiếc ca-vat cũng màu đen nhưng Thất Thất không chịu, cứ bắt tôi phải mặc một bộ vest màu đỏ đậm, thêm một chiếc nơ cánh bướm. Cậu ta gọi đó là nghệ thuật thời trang, nhưng tôi thì thấy chẳng thể vừa mắt.
Ông Trần là một người có tầm ảnh hưởng nhất định, bề rộng mối quan hệ xã hội của ông ta cũng tương xứng với tòa biệt thự mà ông đang ở vậy.
Chúng tôi bước đến cổng lớn thì bị hai vệ sĩ áo đen chặn lại, tôi đưa thiệp mời ra cho họ kiểm tra. Cúi đầu chào tôi, họ đưa cho chúng tôi một hộp giấy. Tôi và Thất Thất mỗi người rút một tờ.
Tôi không lấy làm thắc mắc vì ông Trần tôi biết thường có những suy nghĩ hơi khác người. Có lẽ ông muốn làm cho bữa tiệc của mình thêm phần hấp dẫn.
Thất Thất cứ cười mãi vì cái mặt nạ tôi đeo là hình nhân vật chú mèo Tom, trong khi cậu ta được đưa cho cái mặt nạ có hình kị sĩ. Tôi cũng không hài lòng với sự lựa chọn này nhưng hai vệ sĩ kia nhất quyết không cho tôi đổi.
Trong gian phòng rộng lớn tràn ngập người đến dự, cho dù có gặp người quen ở đây tôi cũng chẳng thể nhận ra được, tất cả đều đeo mặt nạ với đầy đủ các hình nhân vật khác nhau. Tôi và Thất Thất mỗi người lấy một ly vang Pháp từ từ thưởng thức ngắm nhìn mọi thứ xung quanh.
Ánh sáng chủ đạo một màu vàng ấm áp, một chiếc bánh kem cao quá đầu người được đặt trên một bục gỗ lớn, cạnh bên là một thác rượu rót xuống chồng ly được xếp theo hình một ngọn núi. Bản nhạc không lời nhẹ nhàng đang được phát, tôi quay sang nói với Thất Thất:
"Không đến nỗi nào đúng không?"
Nhưng Thất Thất đã không còn ở đó. Chẳng biết từ lúc nào, cậu ta đã đi tìm một nửa kia cho mình. Có điều để một anh chàng kị sĩ đi làm quen với Bạch Tuyết thì tôi thấy có gì đó không phù hợp lắm. Ai biết đâu được, có khi chàng hoàng tử lại xuất hiện ở đây thì mọi chuyện sẽ ra sao?
Tôi quay người lại nhìn nhân vật Joker vừa vỗ vai mình, đó là một cô gái, nghe giọng nói thì có lẽ còn khá trẻ. Cô gái mặc một bộ cánh trắng, đỏ hở một bên vai. Phần chân váy cũng được cắt sửa, khoe đôi chân thon gọn trên chiếc giày cao gót.
"Tôi là Joker, rất vui được gặp anh", cô gái nói và đưa tay ra bắt tay tôi.
"Joker không bắt tay với người khác", tôi đáp.
"Cách hợp lí nhất để tồn tại trên Thế giới này là phá bỏ đi những nguyên tắc."
Tôi nghiêng nghiêng đầu cụng ly với cô gái. Nhấp một chút rượu, cô gái nói tiếp:
"Tôi đã từng gặp anh. Biết nói thế nào nhỉ, trí nhớ của tôi khá tốt, chú mèo Tom đó không đủ khó để tôi nhận ra anh."
"Tôi không nhận ra được cô."
"Ồ vậy sao, tôi có chút thất vọng đó."
Dừng lại một chút, cô gái vuốt lại mái tóc của mình, hương thơm từ loại sữa dưỡng tóc tỏa ra nhè nhẹ. Cô gái đưa mắt về phía phía Thất Thất nói:
"Có vẻ như cả anh và anh chàng Thất Thất kia đều không thay đổi gì hết nhỉ?"
Nói đến đây, cô gái nhún vai lấy tay kéo chiếc mặt nạ ra khỏi khuôn mặt. Cô gái nhìn tôi rồi bật cười.
Chỉ trong giây lát, tôi thấy cơ thể mình đông cứng lại. Giống như có một dòng điện chạy xuyên suốt đánh vào các dây thần kinh bên trong. Tôi há hốc mồm. Chính là cái cảm giác muốn tin nhưng không thể tin được.
"Trần Hi. Là em đấy sao? Chuyện gì xảy ra với em thế này?"
Vừa nói tôi vừa ôm chầm lấy cô gái. Tôi chẳng thể ngờ được rằng, đứa em gái bé nhỏ của tôi, đứa em gái xa cách tôi bao năm từ Hàn Quốc trở về đứng trước mặt tôi mà tôi lại không nhận ra được.
Trần Hi vẫn thường liên lạc với tôi để kể về cuộc sống bên đó. Có điều gì mới mẻ, thích thú, con bé cũng chụp hình khoe với tôi. Một năm gần đây, Trần Hi thường hay nhắn tin là chủ yếu. Có nhiều lần tôi nhớ con bé quá, muốn con bé mở video để tôi thấy mặt, lần thì con bé kiếm cớ để từ chối, lần thì con bé chèn những cái icon lên che hết cả cái màn hình. Tôi đâu biết, Trần Hi làm thế để dành một sự ngạc nhiên lớn cho tôi như thế này.
"Bất ngờ phải để phút cuối", Trần Hi vui vẻ lấy tay đặt lên đầu rồi kéo ngang qua bên người tôi, "nhìn xem, anh cao hơn em cả một cái đầu đấy."
Tôi mỉm cười hỏi:
"Em về nước lúc nào thế?"
"Em đáp hồi chiều. Sau đó bạn em kéo em đến đây dự tiệc. Em cũng không ngờ lại gặp anh ở đây."
Chính tôi mới phải là người không ngờ. Trước mặt tôi, Trần Hi đã lột xác thành một cô gái hoàn toàn khác. Xinh đẹp hơn, cá tính và hiện đại hơn, và tất nhiên, quan trọng nhất là gầy hơn.
Vì Trần Hi ngày trước so với bây giờ giống như hai con người riêng biệt.
Sự xuất hiện của Trần Hi đánh thức giác quan của một tên kị sĩ. Chắc chắn rồi, có bao giờ cậu ta bỏ qua cơ hội được làm quen với một cô gái trẻ đẹp đâu. Tôi nghĩ thầm trong bụng, Thất Thất sẽ phản ứng thế nào khi biết cô gái này là Trần Hi đây? Bởi vì khác với tôi, cậu ta luôn lấy thân hình mập mạp của Trần Hi ra để nói: Em béo thế này thì ai mà dám cưới em.
Thấy tôi nháy mắt ra hiệu, Trần Hi chỉnh lại chiếc mặt nạ của mình. Thất Thất đang tiến lại, vẫn cái giọng điệu của mình, cậu ta nói:
"Em có chiếc mặt nạ thật cá tính."
Trần Hi không đáp, chỉ lẳng lặng đến trước mặt Thất Thất, sau đó vung tay tát lên mặt cậu ta. Chiếc mặt nạ bị lệch sang một bên. Thất Thất lấy tay che mặt, tròn xoe hai mắt nhìn tôi rồi chỉ về phía Trần Hi lắp bắp:
"Nè.. nè.. cô ta.."
Cậu ta chưa dứt lời thì Trần Hi lại thưởng cho cậu ta một cái tát nữa bên má kia, sau đó con bé ôm chầm lấy Thất Thất cười xòa:
"Anh Thất Thất, sao anh lại quên em rồi."