• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Bác sĩ Hàn, phiền cho cậu quá rồi.

Hàn Bảo Lâm để An Nguyệt ngồi vào trong xe rồi xua tay ý nói không phiền chút nào. Giúp được cô trong lòng anh cảm thấy rất vui.

- Bác lên xe đi ạ.

Bà Phong liền mở cửa xe ngồi bên cạnh An Nguyệt, Hàn Bảo Lâm cũng lên ghế lái. Chẳng mấy chốc chiếc xe đã rời đi.

Phong Kỳ Minh tức tối lái xe theo ở phía sau. Chẳng trách lần này mẹ anh lại không hề gọi anh đến hoá ra đã người khác lo rồi sao? Chẳng lẽ không còn một chút tình nào dành cho anh sao. Thật không công bằng mà.

Trong lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu, bình thường bà bênh vực An Nguyệt thì anh không nói. Lần này lại để người đàn ông khác ngang nhiên chăm sóc cô, không thể chấp nhận được!!

Phong gia...

Xe của Hàn Bảo Lâm đi vào trong, ngay sau đó cũng là xe của Phong Kỳ Minh. An Nguyệt bất ngờ khi thấy anh xuất hiện như thế nhưng bản thân cũng không muốn để tâm đến.

Mọi người đều không chú ý đến Phong Kỳ Minh cứ coi anh như là không khí vậy. Hàn Bảo Lâm xuống xe muốn bế cô lên nhà nhưng ngay sau đó liền bị Phong Kỳ Minh giữ lại.

- Bác sĩ Hàn, hình như anh hơi quá rồi. Việc này không cần anh phải lo đâu.

Nghe Phong Kỳ Minh nói vậy, ai nấy đều bất ngờ. Hành động tiếp theo còn khiến mọi người đứng hình luôn. Anh mở cửa xe, bế bổng An Nguyệt lên khiến cô phản xạ không kịp còn suýt ngã. Anh bế An Nguyệt lướt qua Hàn Bảo Lâm còn không quên ném lại một ánh nhìn sắc lạnh.

An Nguyệt tròn mắt nhìn anh sau đó lại nhìn sang mẹ và bác sĩ Hàn. Gương mặt hiện rõ lên sự khó hiểu, đây có lẽ là lần đầu tiên anh có hành động như thế. Là vợ chồng ba năm, hôm nay mới thấy anh bế cô.

- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế!

An Nguyệt bị nói chột dạ liền cúi mặt xuống để mặc anh bế lên phòng. Phong Kỳ Minh cảm giác rất áp lực khi đôi mắt cô cứ nhìn chằm chằm vào mình. Dường như đó là một cái nhìn trách tội anh vậy!

Suốt ba năm, Phong Kỳ Minh không hề có hành động như thế bao giờ. Nhưng hôm nay bế cô, anh cảm nhận được người con gái trên tay mình thật sự rất nhẹ. Trong lòng anh lại dâng lên cảm giác gì đó rất khó nói, có thể là tội lỗi.

Bà Phong nhìn con trai mình như thế cũng cảm thấy tốt, dường như có chút khởi sắc. Sau đó bà quay sang bác sĩ Hàn.

- Ngại quá, mời cậu vào nhà. Cũng sắp giờ trưa rồi, cậu ở lại dùng cơm cùng gia đình.

- Dạ thôi ạ, cháu còn việc ở bệnh viện. Cuối tuần rảnh cháu sẽ qua ạ.

Hàn Bảo Lâm cũng nhanh chóng từ chối rồi lái xe rời đi. Anh cũng ngầm hiểu ra được Phong Kỳ Minh thật sự có tình cảm với An Nguyệt...

Phong Kỳ Minh bế An Nguyệt lên phòng sau đó rời đi mà không ở lại. Cô lại cuộn mình vào trong chăn, khó hiểu với hành động kì lạ đó của anh.

Anh xuống dưới nhà thấy mẹ mình đang ngồi nhàn nhã uống trà liền tiến tới ngồi đối diện bà.

- Mẹ, con muốn chuyển về đây ở một thời gian.

- Có nhà riêng rồi về đây ăn vạ hay gì, ở đây hết phòng cho anh rồi.

Liệu anh có phải con rơi mẹ nhặt được không vậy? Sao lại phũ phàng như thế chứ.

- Con ngủ sofa cũng được. Con về công ty đây.

Nói xong anh đứng dậy rời đi luôn không nghe mẹ nói nữa. Bởi anh biết bây giờ ngồi nghe mẹ mình nói sẽ càng khiến anh thêm tức giận mà không thể làm gì được.

Bà Phong ngồi đó nhìn anh đi khuất, trên gương mặt hiện lên ý cười. Bà biết chắc chắn con trai mình đã động lòng rồi, để bà xem xem trong tim anh chỉ chứa đựng hình bóng của Tô Du Uyên thật hay không.

Đến chiều, Phong Kỳ Minh đã thu dọn một ít đồ chuyển về nhà của bố mẹ. Ý anh đã quyết sẽ chẳng thể thay đổi được đâu.

Mọi người đều bất ngờ với hành động kì lạ này của anh nhưng cũng mặc kệ. Vốn dĩ trong lòng mỗi người đều muốn cô và anh bớt đi căng thẳng và thoải mái với nhau hơn. Họ không mong gương vỡ sẽ lành lại mà chỉ mong không khí sẽ tự nhiên giống như trước khi kết hôn.

Phong Kỳ Minh mang đồ lên phòng của cô, An Nguyệt đang ngồi thơ thẩn nhìn ra cửa sổ thì giật mình quay lại khi nghe tiếng động. Mắt cô mở to nhìn anh với vẻ bất ngờ vô cùng, sao lại dọn vào phòng của cô chứ??

Thấy cô ngạc nhiên như vậy, Phong Kỳ Minh không quan tâm đến mà thản nhiên xếp đồ vô tủ. Xong xuôi anh lại quay lưng đi xuống nhà mà chẳng nói một lời giải thích cho cô hiểu.

___

Sau một ngày dài làm ở bệnh viện, Hàn Bảo Lâm ngồi trong phòng làm việc. Anh cảm giác trống vắng vô cùng, dường như có sự xuất hiện của An Nguyệt đã khiến anh động tâm.

Chính bản thân anh cũng không hề biết bản thân mình đang có ý nghĩ ra sao. Anh chỉ nhận định rằng mình coi An Nguyệt là một người bạn.

Hai lần cô nhập viện đều do anh là người phụ trách, anh cũng không biết sao mình lại quan tâm cô nhiều hơn những bệnh nhân khác.

Phải chăng đó là sự thương cảm cho số phận của An Nguyệt hay chính anh đã có tình cảm với cô!

Trên tay anh vẫn cầm chiếc điện thoại, nhập tin nhắn rồi lại xoá. Cuối cùng lưỡng lự một lúc, anh mới ấn gửi cho cô một tin.

[ Cô Thẩm, cô đã ăn cơm tối chưa? ]

Ngồi trong phòng, An Nguyệt nhận được tin nhắn của Hàn Bảo Lâm. Không biết vì sao cô lại khẽ mỉm cười một cái, có phải do sự quen thuộc và ấm áp từ anh hay không?

[ Giờ tôi chuẩn bị ăn, bác sĩ Lâm được nghỉ ngơi để ăn cơm hay chưa? ]

Tin nhắn An Nguyệt vừa ấn gửi đi thì Phong Kỳ Minh bước vào trong phòng. Gương mặt anh biểu cảm lạnh lùng lại còn xuất hiện vài tia bực dọc.

Lúc anh định vào ăn tối thì bị mẹ quát cho một trận. Đó là không lên phòng gọi cô xuống!

- Đã ở nhờ nhà ba mẹ thì phải biết ý, mày quên ai ở trên phòng rồi sao. Lên đưa An Nguyệt xuống đây ăn tối.

#còn

Quynhh💝



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK