Beta: Vịt
Jersey gọi Richard tới, trong lúc đó Dạ Hề Hề đang cúi đầu ăn thịt bò bít-tết do anh cắt cho cô, cô yên lặng bỏ từng miếng thịt bò vào trong miệng vì không dám ngẩng đầu nhìn mặt chú Trạch, hình như chú đang rất rất rất tức giận, tuy đến giờ vẫn không biết nguyên nhân vì sao nhưng cô biết… nhất định là do mình không chịu nghe lời về phòng đi ngủ rồi.
“Tiên sinh.” Richard là trợ thủ đã đi theo Jersey từ khi anh còn nhỏ, cũng là người được bố Samon Moramike đích thân lựa chọn, cho tới nay anh ta đã hoàn thành các khóa học giáo dục cao đẳng và huấn luyện tài năng trở thành người xuất sắc nhất trong khóa, tuy là người Mĩ nhưng anh ta vẫn luôn sống ở Ý và tuyệt đối trung thành tận tâm với Jersey.
Từ lúc Jersey trở về tới giờ sắc mặt chưa từng sáng lên lần nào, ánh mắt anh vẫn luôn theo sát cô gái nhỏ đang chăm chú ăn cơm ở bên cạnh, anh chỉ uống một ly rượu đỏ, mỗi khi thấy cô ăn hết thịt trên đĩa, anh lại cắt thêm và để vào đĩa của cô.
Kỳ thực Dạ Hề Hề rất muốn nói: “Chú à, cháu ăn no lắm rồi.” Nhưng bây giờ cô không dám nói câu nào nên đành phải cố sức nhồi từng miếng từng miếng thịt vào miệng, sau đó cố gắng nuốt xuống.
Jersey không chú ý tới tình trạng của Dạ Hề Hề, anh lạnh lùng lườm Richard đang đứng phía sau, đôi mắt màu xanh lóe lên tia hung ác: “Đêm qua có người xông vào lâu đài đúng không? Vì sao không ai phát hiện ra? Hay là có phát hiện nhưng không báo cáo cho tôi biết?”
Richard cứng người, lập tức cúi đầu trầm giọng nói: “Thật xin lỗi, tiên sinh. Sáng hôm nay quả thật có một người xông ra ngoài lâu đài nhưng chúng tôi không phát hiện được anh ta vào lâu đài từ khi nào, chắc anh ta bị thương khi tiến vào, nên thuộc đường lúc ra.”
“Lập tức thay đổi cơ quan, tăng thêm vũ khí hạng nặng. Tôi muốn ngay cả một con chim cũng không thể bay vào!” Đem ly rượu đặt mạnh lên bàn, Jersey nhíu mày, sát khí vẫn dày đặc nhưng đã dịu hơn nhiều.
Đột nhiên cơ thể Dạ Hề Hề ngã về phía trước, “Oẹ” một tiếng, tất cả những thứ ở trong miệng đều phun ra trên đĩa.
Jersey nhanh chóng bật dậy, nắm lấy khăn hứng trước miệng cô, anh nóng nảy gạt tay của đám người hầu đang muốn tiến lên giúp đỡ, rồi nhẹ nhàng vỗ lên lưng Dạ Hề Hề. Sau đó anh quẳng chiếc khăn đã bị cô ói sang một bên, lại lấy một chiếc khăn sạch khác nhẹ nhàng lau miệng cho cô, anh nhẹ nhàng hỏi “Ăn không được thì không cần ăn nữa.”
“Chú còn tức giận phải không ạ? Hề Hề sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn đi ngủ mà, chú đừng tức giận nữa nhé…” Cô thật sự không thể ăn tiếp được nữa nên mới ói ra hết, chú sẽ không tức giận chứ?
Jersey không nói gì, chỉ hơi mím môi, Dạ Hề Hề thấy anh không nói lời nào bèn cho rằng anh vẫn còn tức giận, cô nhanh chóng cầm lấy nĩa xiên một miếng thịt bò ngay bên cạnh chỗ cô vừa nôn ra, nhưng cô không quan tâm mà nhồi ngay vào trong miệng. Jersey Moramike thấy vậy lập tức giữ tay cô lại, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, ăn no rồi thì không cần ăn nữa. Anh không tức giận đâu.”
“Thật… ư?” Cô không tin lắm, bởi vì sắc mặt của chú vẫn cực kỳ không tốt.
“Thật. Hề Hề, lại đây cho anh ôm một cái.” Anh kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cô, mặc kệ dầu mỡ trên người cô sẽ làm quần áo anh bị bẩn, anh ôm cô như một thứ quý giá, lần đầu tiên anh cảm thấy tim mình đau như vậy.
Anh biết, khi nghe thấy người khác nói “Cô gái điên đó ngày nào cũng quấn lấy anh.” Dạ Hề Hề đã rất sốc, điều này khiến tim anh trầm xuống và tràn đầy tức giận, thầm nghĩ sẽ tự tay bóp chết kẻ nào đã làm cô bị tổn thương.
Thù đã báo, cô cũng ở bên cạnh anh rồi nhưng ngày càng có nhiều kỷ niệm ùa về trong đầu như muốn nhắc nhở anh để ý tới cô gái nhỏ này đến mức nào, anh biết mình quan tâm đến cô, quan tâm đến cuồng dại, đến mức anh không muốn cô bị bất cứ ai nhòm ngó! Nhưng anh đã quên mất, dù có quan tâm nhiều đến thế nào thì cô cũng không nhớ lại được, cô ngây ngô, ngốc nghếch, và khờ dại, cô không còn thích anh nữa rồi.
Dạ Hề Hề học rất nhanh, cô cũng bắt chước nhẹ nhàng vỗ lên lưng của anh, khẽ nói: “Không tức giận, không được tức giận nữa nha. Hề Hề sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, sẽ không nghe truyện sói xám nữa…”
“Không. Từ nay về sau anh sẽ kể truyện cho em nghe, sẽ ngủ cùng với em.” Anh làm sao có thể để Dạ Hề Hề tiếp tục ngủ một mình được, nếu nói anh tức giận cũng chỉ có thể tự trách mình mà thôi.
“Thật vậy không? Chú qua phòng Hề Hề kể truyện cho Hề Hề nghe, chờ Hề Hề ngủ rồi chú mới rời đi đúng không?” Dạ Hề Hề tràn đầy chờ mong, giống như nghe thấy điều gì đó vô cùng hạnh phúc.
“Không.” Jersey nhanh chóng phủ định lời nói của cô, ngay lúc khuôn mặt nhỏ nhắn sắp sụ xuống thì anh lại nói tiếp: “Hề Hề sẽ đến phòng của anh, chúng ta ngủ chung.” Nếu được anh rất hy vọng có thể thay đổi cả cách xưng hô của cô với anh.
Nhưng anh biết, mọi chuyện cần phải tiến hành từ từ.
Dạ Hề Hề vui mừng nhìn đám người hầu xách từng kiện hành lý của cô vào phòng ngủ của Jersey, anh đang làm việc trong phòng đọc sách nên chỉ có mình cô ngồi trên ghế sofa nhìn những người hầu sắp xếp đồ đạc.
Động tác của những người hầu rất nhanh, không tới 10 phút đã sắp xếp xong mọi thứ, họ treo quần áo của Dạ Hề Hề vào một góc trong phòng thay đồ, rồi lại đem bàn chải đánh răng của cô để trong nhà tắm, giầy thì đặt trong tủ giầy, sắp xếp sản phẩm dưỡng da lên trên bàn trang điểm, chiếc gối của Dạ Hề Hề được đặt trên giường, con gấu bông để trên ghế sofa và áo ngủ của cô thì được trải lên trên giường, bọn họ xếp tất cả mọi thứ gọn gàng đâu vào đấy.
Sắp xếp xong, bọn họ bắt đầu giúp cô tắm rửa, lúc Dạ Hề Hề đang sấy tóc thì Jersey bước đến, anh vừa giải quyết xong công việc.
Tất cả những người hầu có mặt ở đó đều sửng sốt khi thấy anh đến.
Nào có ông chủ nào đẹp trai như ông chủ của các cô chứ? Nghe nói, dòng máu lai đẹp nhất trên thế giới là giữa Ý và Trung Quốc, Lục phu nhận vốn là một nữ sĩ xinh đẹp còn tiên sinh Moramike lại cực kỳ đẹp trai, dù đã hơn bốn mươi nhưng thân thể ông vẫn rất cường tráng như thể ông vĩnh viễn không già đi vậy.
Mà người được hai người họ sinh ra lại càng thêm hấp dẫn một cách khủng khiếp, anh luôn khoác lên người những bộ quần áo màu đen làm tôn lên cơ thể khỏe mạnh vừa đủ hoàn mỹ. Khuôn mặt anh rất anh tuấn, Jersey thừa hưởng đôi mắt xanh giống bố và màu da sáng giống mẹ, toàn thân anh đều tỏa ra mùi vị đàn ông thành thục.
Nhưng khi thấy trong mắt người đàn ông ấy chỉ có vị tiểu thư ngốc nghếch kia, lập tức những nữ hầu đó đều cảm thấy ghen tị hận không thể biến thành kẻ ngốc để thế thân cho Dạ Hề Hề.