“Vâng.” Nhóm người hầu cúi người đi ra, vừa đi bọn họ vừa lén nhìn trộm vài lần, khi nhìn thấy đầu của Dạ Hề Hề gật gù lên xuống thì toàn bộ ghen tị trong họ đều biến mất, ai cũng phải mỉm cười, có người ngốc nào mà vẫn đáng yêu được như Dạ tiểu thư không?
Jersey biết Dạ Hề Hề đã ngủ gật, con nhóc này, chẳng lẽ lại buồn ngủ đến vậy sao? Ngồi mà vẫn có thể ngủ gà ngủ gật được.
Anh đưa ngón tay luồn nhẹ vào tóc cô rồi vuốt xuôi xuống, mái tóc thật mềm mại.
Tóc của Dạ Hề Hề rất đẹp, thuộc dạng tóc thẳng tự nhiên, đen óng mượt mà, dài đến bên hông. Từ nhỏ đến lớn cô đều để kiểu tóc dài xõa sau vai, trên trán có vài lọn tóc nhỏ rủ xuống, Dạ Hề Hề không mấy khi thay đổi kiểu tóc, chỉ thỉnh thoảng cột tóc lên là có ngay một tạo hình khác, rất đáng yêu và xinh đẹp, ai nhìn vào mãi cũng không thấy chán, trong đó có cả anh.
Sợi tóc luồn qua kẽ ngón tay buông thẳng xuống. Từ trước tời giờ Jersey chưa từng sấy tóc cho ai dù là mẹ hay em gái, đây là lần đầu tiên anh làm việc này.
Tắt máy sấy, anh bế cô đặt xuống giường. Khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại rồi cúi đầu nhìn gương mặt sạch sẽ của cô, sau đó đặt lên gò má kia một nụ hôn nhẹ nhàng.
“Con nhóc ngốc nghếch nhà em, bây giờ hài lòng chưa? Đồ ngốc này, đây là cách em trả thù anh đúng không? Trả thù anh lúc trước không đặt em ở trong lòng, không cưng chiều, không yêu thương em cũng không bảo vệ em, cho nên em trở nên ngốc nghếch để hành hạ anh, để anh nhận ra em đối với anh quan trọng thế nào.” Giọng nói trầm thấp len lỏi vào trong tai Dạ Hề Hề, quấy đảo một vòng trong giấc mơ của cô nhưng cô nghe không hiểu chỉ chọp chẹp miệng rồi trở mình, môi hơi vểnh lên lẩm bẩm vài câu tiếng trung mà ngay cả Jersey nghe cũng không hiểu.
Anh bật cười thành tiếng, sau đó đứng dậy lấy khăn đi tới phòng tắm.
Chốc lát sau trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, hơi nước phả lên kính tạo thành một tầng sương mù giống như tâm trạng mịt mờ của người đàn ông bên trong.
Một lúc lâu sau Jersey mới bước ra khỏi phòng tắm, vừa lau tóc vừa nhìn về phía giường, lúc nhìn thấy người ở trên giường anh đã ngẩn ra vài giây, bởi vì Dạ Hề Hề đang ngồi ôm chân mình, đầu vùi vào giữa hai đầu gối, xem ra đã thức dậy.
Dạ Hề Hề mặc bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, mái tóc dài xõa ra sau lưng, có vài sợi tóc vương trên cánh tay, còn cô thì yên lặng ngồi ở trên giường, cúi đầu suy tư.
Jersey Moramike đi tới, tóc còn ướt nhiễu nước xuống chảy dọc theo cần cổ rồi trượt xuống ngực tạo thành một dấu vết cực kỳ khiêu gợi.
Anh ngồi ở bên giường, vươn tay nắm lấy tay cô: “Em thức dậy rồi sao?”
Dạ Hề Hề lập tức ngẩng đầu nhìn thấy Jersey giống như thấy thần vậy. Đôi mắt cô đong đầy nước mắt, lúc này anh mới phát hiện cả người cô đang run rẩy. Sắc mặt của anh lập tức thay đổi, vội hỏi: “Hề Hề, làm sao vậy? Em khóc cái gì?” Anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt cô, lúc này nước mắt mới chảy xuống.
Cô bé ngốc nghếch này, trước kia cũng không thấy cô hay khóc, cho dù bị anh bắt nạt cũng chỉ kêu la oai oái, Từ sau năm bảy tuổi mất đi nụ hôn đâu tiên đó… cô đã không còn khóc trước mặt anh nữa, bây giờ cô muốn đem nước mắt tồn đọng trong mấy năm qua chảy hết sao?
“Chú ơi, cháu tưởng chú không cần cháu nữa… Hu hu…” Cô ôm lấy cổ anh khóc đến thương tâm, đến mức một người lạnh bạc như Jersey Moramike cũng cảm thấy trong ngực khó thở.
Môi của Dạ Hề Hề đặt tại xương quai xanh của anh, một bàn tay của cô trượt xuống trên ngực phải, bàn tay mềm mại như có như không vuốt qua khiến dục vọng nơi hạ thân của anh dễ dàng bị cô trêu chọc mà bùng phát.
Anh đành thở dài, đưa tay vỗ về sau lưng cô: “Anh làm sao có thể không cần em chứ. Ngoan, ngủ đi…” Anh ôm cô nằm xuống, đặt đầu cô lên khủy tay của mình, cành tay còn lại nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô.
“Chú đừng đi nha… Hề Hề sợ…” Cô không muốn lại nằm mơ thấy sói xám nữa.
“Được rồi, anh sẽ không đi.” Đôi lông mày trên gương mặt anh nhíu chặt lại, dục vọng ở phía dưới cứ mãi không chịu biến mất, bởi vì tiếp xúc với thân thể mêm mại của cô khiến cơ thể anh tự nhiên căng lên, nhưng anh lại không thể làm bất cứ chuyện gì với cô được.
Không phải Jersey Moramike quân tử, cho tới giờ anh chưa từng là người quân tử, đương nhiên điều này cũng chỉ giới hạn với Dạ Hề Hề thôi, còn đối với những kẻ địch khác, Jersey là người tàn nhẫn lãnh khốc, thủ đoạn với kẻ địch luôn âm hiểm tàn nhẫn.
Dạ Hề Hề là người phụ nữ của anh, từ lúc anh bắt đầu biết nhận thức tới nay đã hiểu rõ chuyện này, cho nên anh chưa từng đối xử khách khí với Dạ Hề Hề, từ năm bảy tuổi có nụ hôn đầu tiên ấy, về sau Dạ Hề Hề luôn tìm anh để luyện hôn mà anh cũng chỉ có Dạ Hề Hề để thực hành.
Không phải Jersey Moramike không có người thích, ngược lại anh luôn là người tình trong mộng của tất cả con gái trong trường, đi tới chỗ nào đều trở thành tiêu điểm, đi đến đâu cũng có con gái hoặc con trai nhìn anh, anh tự cho mình là vương giả, lạnh lùng cao ngạo, cho tới bây giờ đều khinh thường phát sinh quan hệ với bất kì người con gái nào, và Dạ Hề Hề chính là vị thuốc duy nhất của anh.
Càng lớn tính cách của Jersey càng giống bố, thậm chí tính anh còn lạnh hơn bố, bố anh có phần cuồng dã, còn anh thì lại lãnh đạm ổn trọng hơn.
Có lẽ vì từ nhỏ anh đã sống trong môi trường khắc nghiệt nên dễ dàng bộc lộ khí chất vương giả, mà người từ khi còn nhỏ đã có hương vị của đàn ông này lại càng khiến những cô bé phương tây lao tới, dùng rất nhiều phương pháp để câu dẫn anh kể từ lúc anh học lớp năm đến giờ, nhưng anh không hề lo lắng mình sẽ bị quấy nhiễu vì đã có Dạ Hề Hề thay anh cản phía sau.
Không ai tin được Jersey Moramike lại là một người đàn ông như vậy, trong sinh mệnh của anh chỉ có một người phụ nữ tên là Dạ Hề Hề. Không phải anh không có hứng thú với người phụ nữ khác mà là trong đầu anhchỉ có mình cô, bên người cũng chỉ có bóng dáng của cô. Chỉ có cô mới hôn anh mạnh mẽ như vậy, và cũng chỉ có cô đem lần đầu tiên của mình cho anh, một người phụ nữ như vậy anh làm sao có thể để cô đau lòng được chứ? Anh chưa từng nghĩ muốn lên giường hay hôn một người phụ nữ khác.
Từ lúc bọn họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, hay lần đầu tiên bọn họ làm tình với nhau thì tình yêu giữa hai người đã bắt đầu rồi.