***
Jersey nhìn thoáng qua mọi người, trong mắt nổi lên những tia sáng sắc bén quét tới.
Lục Ý Hồi và Dạ Lai Lai cũng chạy tới: “Chúng ta đi thôi.” Cả hai kéo Dạ Hề Hề đến phía sau một tán cây.
Thần sắc Cổ Nhã có chút cổ quái, Dạ Ly để Cô Luân đưa cô ta về phòng bôi thuốc trước nhưng Cổ Luân lại không nhúc nhích, nhìn Jersey Moramike, thấy vậy Cổ Nhã liền khóc lóc kéo vạt áo của anh nói: “Anh, em đau quá, chúng ta đi bôi thuốc.....”
“Cổ Nhã, em đã làm cái gì.” Giọng nói Cổ Luân trở nên lạnh lùng, mắt lạnh bất động nhìn chằm chằm Cổ Nhã.
Cổ Nhã rụt đầu lại, vâng dạ nói: “Làm gì cơ chứ..... em, em có thể làm cái gì...... em làm sao, làm sao biết cô ta, cô ta bị làm sao chứ......”
Dạ Ly vừa nghe vậy cũng cảm giác không đúng, bà lạnh lùng buông tay cô ta ra “Nhã Nhi, bác cũng hi vọng như thế. Bố con đem con đưa đến Italy là muốn con học hành cho tốt chứ không phải muốn con học theo những cô gái khác, đi đùa giỡn tâm kế.” Chuyện Cổ Luân đã hoài nghi thì chắc chắn là đúng đến tám chín phần, hơn nữa thần sắc của Cổ Nhã quả thật có chút quái dị.
Mặt Dạ Lai Lai và Lục Ý Hồi âm trầm đi ra vừa đi vừa kéo Dạ Hề Hề bước đến, cả hai đều nhìn về phía Cổ Nhã: “Sao lại thế này? Từ nãy đến giờ Hề Hề luôn ở bên cạnh cô, bây giờ trên đùi lại có hơn mười vết bầm xanh tím ứ đọng.” Bị nhéo ở chỗ thịt mềm như vậy, sự đau đớn đó cũng không thua gì vết thương do dao cắt, chỗ bị nhéo cũng rất kín đáo, lúc đứng lên sẽ bị tà áo che khuất dù nhìn cũng không thấy được.
Cổ Nhã không nói nên lời, nước mắt cũng nhanh chóng rớt xuống.
Jersey lạnh lùng bước tới, sự cuồng nộ trong mắt càng ngày càng dày đặc, sự sắc bén trong đó gần như bao trùm hết Cổ Nhã, thấy vậy Lục Ý Hồi lập tức tiến lên kéo áo anh rồi lắc đầu.
Ánh mắt của Cổ Luân rất lạnh nhìn thẳng vào Cổ Nhã, mọi người đều nhìn về phía Cổ Nhã, có tốt có xấu, Dạ Mạt trực tiếp xoay người ôm lấy Dạ Hề Hề bước vào trong lâu đài.
Cổ Nhã bị nhiều người nhìn giống như hận không thể châm thêm vài lỗ trên người mình, rốt cuộc cũng không chịu được lớn tiếng khóc: “Các người đều yêu thương Dạ Hề Hề, cô ta dù bị đần độn các người vẫn đem ánh mắt dừng lại trên người cô ta, bố tôi cũng đem anh hai đến đây để bảo vệ cô ta, anh hai cũng đối xử tốt với cô ta, ông nội cũng yêu thương cô ta nhất, tôi ghét các người càng chán ghét cô ta!!”
“Ba!” Một bàn tay mạnh mẽ đánh tới, người ra tay là Cổ Luân.
Cổ Nhã giống như đang mơ, nước mắt lẳng lặng rơi xuống, anh hai chưa từng đánh cô, ngay cả mắng một câu cũng luyến tiếc.
Cổ Nhã cũng không nói gì chỉ cắn chặt môi mình, cố gắng trừng lớn hai mắt, trong tròng mắt chỉ có gương mặt của Cổ Luân.
Jersey nhẹ nhàng quay sang nói: “Ý Hồi tiễn khách, nơi này không chào đón bọn họ.”
Gương mặt của Jersey quả thật đã đen đi vài phần, anh bước nhanh về hướng Dạ Hề Hề được Dạ Mạt ôm đi
Lục Ý Hồi biết người Jersey nói là Cổ Luân và Cổ Nhã, nhưng dù sao cũng có quan hệ đến thể diện của mẹ Dạ và chú Sơ nên cô cũng có chút xấu hổ, bố Dạ vĩnh viễn đều như vậy, lãnh đạm không có biểu tình gì, Dạ mẹ nhìn Cổ Nhã, lúc nghe thấy những lời trong lòng của cô ta thì trong lòng bà cũng cảm thấy không thoải mái, đây là con gái của Cổ Liên, bà cần gì phải so đo chứ.
Bà kéo tay chồng mình “Ông xã, chúng ta cũng trở về thôi.”
Dạ Lai Lai quay sang hỏi mẹ: “Mẹ, vết thương của Hề Hề......Mẹ không đi qua nhìn một chút sao?”
“Có Ý Trạch chăm sóc con bé rồi, con cứ yên tâm đi.”Phản ứng vừa rồi của Ý Trạch bà đều nhìn thấy được, thằng bé so với bọn họ còn muốn khẩn trương hơn, bây giờ bà cũng có thể yên tâm tạm thời trở về Trung Quốc rồi.
Cổ Luân nhìn về phía lâu đài, ánh mắt lạnh lùng dừng lại ở đó một lúc, Cổ Nhã cũng bất động đứng ở đó, một lát sau Cổ Luân mới nghiêng đầu sang chỗ khác, cũng không thèm nhìn Cổ Nhã một cái đã bước thẳng ra ngoài.
Cổ Nhã nén lại nước mắt, bước nhanh đuổi theo khiến bước chân có chút lảo đảo.
Dạ Hề Hề bị Dạ Mạt đặt ngồi trên ghế sa lon, thấy Jersey Moramike đi đến mới vỗ vai anh nói: “Hôm nay chúng tôi có nhiều người như vậy nhưng lại không bảo vệ chị ấy thật tốt, thật đã làm phiền cậu rồi.”
Kỳ thật, chỉ cần Dạ Hề Hề nguyện ý, bất kì người nào trong gia đình bọn họ đều sẵn sàng chăm sóc cô bất kể là bao lâu, nhưng Dạ Hề Hề lại muốn đi theo Jersey, mọi người ai cũng có thể thấy được điều này
Jersey khẽ gật đầu, cũng vỗ vai Dạ Mạt, sau đó Dạ Mạt liền đi ra ngoài.
Dạ Hề Hề cũng đã dừng khóc, mấy chuyện vừa xảy ra lúc nãy khiến cô cảm thấy rất sợ hãi, cô ngồi ở một góc, cũng không nói gì chỉ cúi đầu ôm lấy chân mình.
Jersey đi tới, vươn tay ôm lấy cô: “Đau không?”
Dạ Hề Hề cũng vươn tay ôm lấy cổ anh, khẽ gật đầu.
“Chúng ta lên lầu trở về phòng đi.” Anh đáng lẽ nên trở về từ sớm như thế Hề Hề sẽ không bị đau đớn thế này.
Dạ Hề Hề lại gật đầu, nhưng lúc này Lục Ý Hồi lại chạy vào hỏi một câu: “Anh, có muốn em giúp một tay không? Hay để em bôi thuốc cho Hề Hề.”
Lục Ý Hồi nghĩ, chính mình dù sao cũng là một bác sĩ, còn là một người phụ nữ như thế cũng tiện hơn rất nhiều.
Jersey đầu cũng không quay lại, chỉ cất giọng lạnh lùng: “Không cần.” Sau đó ôm Dạ Hề Hề bước lên lầu.
Lục Ý Hồi nhíu mày, nếu không phải lúc nãy có dì Dạ và chú Sơ ở đây thì chắc lúc nãy anh hai đã ôm Dạ Hề Hề về phòng mình quá. Nghĩ đến những hình ảnh hoạt sắc sinh hương kia, cô liền cười đến đáng khinh.
Bất quá, bị nhéo ở chỗ kia chắc Hề Hề sẽ rất đau, ngay cả mình cũng không chịu được, trong mắt không tự giác hiện lên một tia sáng lạnh, cô gái tên Cổ Nhã này..... Tuổi còn nhỏ nhưng lại xuống tay ngoan độc như vậy, phải mau chóng báo lại với chú Cổ Liên, nếu không thì thật oan uổng cho vết thương của Hề Hề?
Jersey thật cẩn thận ôm Dạ Hề Hề vào phòng của bọn họ, đem cô đặt trên ghế sa lon, bản thân anh thì ngồi xổm người xuống vén cạp váy màu tím của cô lên, Dạ Hề Hề đột nhiên cầm lấy cổ tay anh: “Đau......” Ánh mắt đầy lo sợ, đôi chân cũng phát run.
“Anh sẽ không làm em đau.” Jersey cầm tay cô trấn an, lúc này tay của Hề Hề mới buông lỏng một chút để Jersey kéo chân cô qua.
Sáng nay anh đã giúp cô mặc quần lót màu trắng, nhưng bây giờ anh lại không có chút hứng thú nào để xem, toàn bộ sự tập trung của anh đều dồn vào những vết bầm xanh xanh tím tím thành một mảng trên chân cô, một vùng chói mắt như vậy khiến anh cảm thấy cực kỳ hối hận, tại sao lúc nãy anh không rút súng bắn chết hai anh em kia đi cho rồi!