“Vợ chưa cưới tức giận đương nhiên phải tới dỗ dành rồi.” Anh đưa cô một cây kem vị dâu mà cô thích nhất.
Dạ Hề Hề hơi cảm động nhưng vẫn cố ý xụ mặt: “Hừ. Lần nào anh cũng như vậy, toàn là em mặt nóng dán vào cái mông lạnh của anh, cho em ăn mướp đắng rồi lại thảy thêm một cục đường. Tới tận bây giờ anh cũng chưa từng nghĩ tới việc… đối xử tốt với em sao… dù chỉ một chút thôi cũng không được à? Giống như bây giờ, chỉ cần cho em một cây kem là có thể làm em vui vẻ cả buổi chiều rồi.”
Anh cầm hai cây kem, lưng tựa vào ghế, mắt nhìn phía trước thật lâu mới nói: “Nếu em không muốn ăn thì anh ném đi đấy.” Nói xong đang muốn xuống xe thì Dạ Hề Hề giữ chặt cổ tay anh lại: “Em chưa từng nói không ăn mà… anh, anh…” Lần nào anh ấy cũng như vậy, không thể dịu dàng được một chút, lúc nào cũng muốn cô phải cúi đầu trước mới được.
Cô giật lấy cây kem, tuy vẫn rất tức anh nhưng lòng cũng từ từ mềm xuống, cô liếm từng miếng kem, chẳng hiểu sao lại muốn khóc, cuối cùng chỉ đành thở dài một hơi, dù sao khóc cũng không phải là phong cách của cô.
Jersey đưa cây kem còn lại cho cô vì anh không thích ăn mấy thứ đồ ngọt này, nhưng cô thì rất thích.
“Hôm nay không được ăn thêm nữa, một ngày em chỉ được ăn hai cây thôi biết chưa?” Anh biết dạ dày của cô không tốt, nếu ăn quá nhiều sẽ bị đau bụng.
“Ừ…” Cô hạ mí mắt xuống suy nghĩ, thật muốn lần nào cũng như thế này… không khí vô cùng hòa thuận.
“Nếu em cảm thấy mệt thì chuyển trường đi. Anh biết em không nhảy lớp là vì anh, anh muốn được thể nghiệm cảm giác sinh hoạt như một học sinh, nhưng em thì khác, ông nội em vẫn luôn phản đối em chạy theo anh. Dạ Hề Hề, nếu em thật sự mệt mỏi thì bây giờ hãy rời đi đi.”
“Người mệt mỏi không phải em mà là anh đấy.” Lời nói của anh làm tổn thương cô. Dạ Hề Hề xoay người, nước mắt tuôn rơi lã chã, cây kem trong miệng cũng trở nên mặn chát.
“Anh không hề cảm thấy phiền. Anh muốn cám ơn em… đã làm cho cuộc sống của anh trở nên muôn màu muôn vẻ, cũng cám ơn em luôn luôn ở bên cạnh anh, cho dù nhiều khi anh bị công việc quấn lấy cảm thấy mệt mỏi thì em lại cười cho anh xem.” Giọng nói anh trầm thấp khiến cô nghe không ra chút cảm xúc gì, lòng ngày càng tủi thân, cô xoay người thừa dịp anh không thấy rõ gương mặt đẫm nước của mình mà hôn lên môi anh.
Trên môi cô còn mùi dâu tây, mềm mại ngon miệng. Cô nhẹ nhàng hôn anh sau đó tiến công từng chút một.
Kỹ thuật hôn của Dạ Hề Hề rất cao, tất cả đều do Jersey dạy dỗ. Từ năm bảy tuổi đó quan hệ giữa hai người bọn họ trở nên rất kỳ quái, hai năm đầu rất khó diễn đạt, khi gần khi xa, nhiều khi chỉ nắm tay thôi đã không được tự nhiên. Song Jersey tỏ vẻ lạnh nhạt hơn rất nhiều so với Dạ Hề Hề, vừa đến trung học cơ sở anh liền xem việc hôn môi như uống trà, luyện thường xuyên, sau giờ tập đấu kiếm hai người trốn đi vụng trộm hôn môi, sau khi luyện tập đánh golf xong hai người cũng sẽ trốn ở sau sân cỏ tập hôn, hoặc khi hai gia đình tụ hội hai người cùng đồng thời biến mất, trốn vào một góc nào đó hôn môi.
Nhưng Dạ Hề Hề rất ít khi chủ động, nhiều lần đều do Jersey hứng lên là ấn cô vào một góc nào đó hôn tới tấp, cứ như vậy cũng đã được mười mấy năm, chẳng ai cảm thấy phiền hà gì, chỉ là nhiều khi muốn thăm dò xuống phía dưới nhưng đến cuối vẫn không làm tới cùng, chủ yếu là vì Jersey thấy Dạ Hề Hề vẫn còn quá nhỏ.
Giờ thấy cô chủ động, khóe môi anh khẽ nhếch lên, đột nhiên thấy trước ngực lành lạnh, anh chau mày nhẹ đẩy bờ môi đang truy đuổi của cô ra, lạnh nhạt nhìn cô: “Quần áo của em, và anh.”
Dạ Hề Hề cúi đầu phát hiện cây kem dâu của mình đã rơi lên chiếc áo trắng của anh từ lúc nào, mà trên áo cô cũng dính không ít.
Cô cúi đầu, buồn bực nói: “Kem của em… nụ hôn của anh đúng là chẳng tốt lành gì… Hu hu…” Cô đưa tay quệt kem rơi trước ngực mình bỏ vào trong miệng, không để lãng phí một chút nào. Sau đó lại vươn tay chùi kem dâu dính trên ngực áo anh mút hết. Tiếc quá, rớt hết rồi, cô thở dài xoay người muốn mở cửa vứt vỏ cây kem đi thì Jersey ở đằng sau khẽ vươn tay ôm lấy thắt lưng cô kéo lại.
Anh nói rất nhỏ: “Qua xe anh đi. Xe của em quá nhỏ.”
Lỗ tai Dạ Hề Hề ngưa ngứa, tim lập tức đập nhanh hơn vài nhịp nhưng cô vẫn nhẹ nhàng gật đầu. Cô nghe thấy tiếng cửa xe bị mở ra, lúc này cơ thể mềm mại của cô ngã ra sau ghế.
“Lục Ý Trạch…” Cô lấy tay đè lên trái tim mình, lau đi giọt nước trên mí mắt rồi mới xuống xe, lúc này anh đã an vị trên chiếc xe việt dã, cô cũng nhanh chóng lên xe của anh.
Cô vừa lên xe đã bị anh đè dưới thân, anh đưa tay vuốt lỗ tai nhỏ của cô, tai bên trái của cô có rất nhiều lỗ nhưng không gắn bất cứ trang sức nào, cực kỳ sạch sẽ. Anh cúi đầu nhìn cô ở dưới thân thể mình, mặt của cô đã hồng rực, trắng nõn nà hồng hào rất đáng yêu. Chóp mũi cô lấm tấm mồ hôi, môi son hé mở tựa như một quả anh đào chín mọng khiến anh không nhịn được phải cúi đầu nhấm nháp.
Nhẹ nhàng mút bờ môi một lúc, sau cùng anh xâm nhập vào bên trong, răng môi quấn quýt, bàn tay theo thói quen vươn tới nơi mêm mại trước ngực mà anh đã sờ rất nhiều lần, Dạ Hề Hề run lên. Tuy lúc trước khi hôn Lục Ý Trạch cũng thường sờ ngực cô nhưng khác với bây giờ, lực tay của anh ngày càng mạnh khiến cô cảm thấy hơi đau, không nhịn được rên lên, thanh âm đó nghe cứ thấy quái lạ chỗ nào đó.
Thanh âm của cô lập tức biến mất trong miệng anh, anh cúi xuống tai cô khẽ cười.
Dạ Hề Hề nhẹ véo lên chiếc eo rắn chắc của anh: “Không được cười nữa, mau đứng lên…”
Dù lưng ghế đã hạ xuống nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái.
Đột nhiên anh nói: “Khi nào thì đem cơ thể em cho anh đây?”
Dạ Hề Hề nghe vậy, tức khắc cả người run lên, toàn thân đều hồng rực, cực kì thẹn thùng.