***
Jersey Moramike đến công ty, Dạ Hề Hề ở nhà cũng không nhàm chán bởi vì có rất nhiều người đến đây….
Dạ Lai Lai, Dạ Mạt, Dạ Ly, Sơ Thúy, tất cả người trong gia đình đều đến thăm Dạ Hề Hề, từ nhỏ quan hệ giữa Lục Ý Hồi và Dạ Lai Lai là tốt nhất, hai người vừa lúc đều ở lại Anh quốc, lâu rồi không gặp nên có nhiều chuyện để nói với nhau vì thế cả hai liền ngồi trên bãi cỏ ôn chuyện.
Dạ Mạt lạnh lùng cùng Dạ Hề Hề chơi bắt bướm, khi thì đỡ cô nói cẩn thận, khi thì kéo cô đến chỗ đu dây ngồi sau đó đẩy cô đung đưa, lúc thì kéo cô đến dưới gốc cây đa lớn uống nước, chăm sóc cô từ những việc nhỏ nhất.
Dạ Ly bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra, bên môi tuy mang theo nụ cười nhưng trong mắt lại có chút buồn bã, Dạ Hề Hề ngửi thấy mùi đồ ăn lập tức chạy tới, ngồi xuống nhìn chằm chằm các món trên bàn nước miếng ào ào chảy xuống.
“Nói mẹ biết con thích ăn món nào nhất?” Bà cũng ngồi xuống bên cạnh, chống nửa đầu nhìn Dạ Hề Hề.
Dạ Mạt nghiêm mặt chùi nước miếng cho Dạ Hề Hề sau đó cũng ngồi xuống nhìn cô.
Dạ Hề Hề có chút ngại ngùng, chỉ chỉ món gà hầm cay: “Thơm thơm.”
Dạ Ly đột nhiên nhớ đến năm Dạ Hề Hề năm tuổi, lúc đó Dạ Hề Hề đã rất bình tĩnh ổn trọng, rất có chủ kiến trong bất kì việc gì, lúc cười rất dí dỏm ranh ma, đó là con của bà. Nhưng bây giờ Dạ Hề Hề biến thành đứa bé ngốc ngếch ngây ngô, ngay cả bà cũng cảm thấy không quen nổi.
Bà ngồi sát đến ôm Dạ Hề Hề vào trong ngực mình nhẹ nhàng vỗ đầu cô: “Đều là mẹ không tốt, lúc trước không nên đồng ý để con đi theo ông ngoại, nên đem con trở về Trung Quốc với mẹ mới đúng, thực xin lỗi, thực xin lỗi con…” Từ lúc bọn nhỏ sáu tuổi trở đi bọn họ đã để cho bọn trẻ tự mình quyết định tương lai của bản thân, còn bà lại dồn gần như tất cả tình thương cho đứa bé thứ tư là Tuyết Lý.
Đúng là ba đứa trẻ này đều là cục thịt trong lòng bà,mấy năm đầu nếu không phải có bọn nhỏ thì làm sao bà có thể kiên cường chống đỡ để sống tiếp chứ? Đây là không có khả năng.
Chẳng lẽ đây là báo ứng của bà sao? Khiến bà mỗi đêm không ngủ được, trong lòng luôn dày vò, chính mình lúc trước sao lại để cho bọn nhỏ tùy ý quyết định tương lại của bản thân chứ. Không ai nghĩ đến Hề Hề lại xảy ra chuyện như thế, nhìn Hề Hề như thế, bà tình nguyện để tất cả đau đớn dồn trên cơ thể mình chứ không muốn để cho đứa nhỏ bị tổn thương.
“Mẹ, đừng khóc nữa.” Dạ Mạt trầm mặt xuống lau đi nước mắt trên mặt Dạ Ly.
Lúc này có hai người đàn ông trong phòng bếp đi ra thờ ơ đứng ở phía sau, nhìn ba mẹ con đang ôm ấp nhau kia, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Dạ Hề Hề, nhìn nước mắt trên mặt Dạ Ly, rốt cục cũng cảm thấy không kiên nhẫn nữa, đưa tay đem hai mẹ con tách ra, kéo Dạ Hề Hề vào lòng mình nói:
“Mạt, khuyên can mẹ con cho tốt. Hề Hề đi theo bố.”
Nói xong ông lôi Dạ Hề Hề đi về một hướng khác.
Dạ Hề Hề có chút sợ hãi, vì ông chú tóc vàng này chưa bao giờ cười với cô.
Cả hai đi đến chỗ hàng ghế màu trắng bên cạnh bụi hoa ngồi xuống, ông vươn tay ngắt một bông hoa hồng đưa cho Dạ Hề Hề: “Con thích không?”
Dạ Hề Hề đưa tay nhận lấy, khẽ gật đầu.
“Con thích nơi này không? Có muốn đi theo bố và mẹ…đến chỗ khác ở không?” Không phải chần chừ hỏi, mà là hết sức kiên nhẫn cẩn thận hỏi cô.
Dạ Hề Hề vừa nghe vậy liền lập tức lắc đầu: “Hề Hề thích nơi này.”
Ông gật gật đầu, giơ tay vuốt tóc cô: “Nếu không muốn ở đây nữa thì liên lạc với bố và mẹ. Đây là số điện thoại của Lai Lai, Mạt, còn có số của bố và mẹ nữa, biết chưa?”
Dạ Hề Hề có chút do dự nhưng vẫn đưa tay nhận lấy, nhìn ông chú tóc vàng rồi nhướn người hôn nhẹ lên mặt ông: “Bố à, con thích bố.” Ông không lạnh lùng như mặt ngoài, băng trong mắt cũng sẽ hòa tan, ông bồng con gái vào trong ngực rồi hôn khẽ lên trán cô.
Ông hy vọng cô sẽ sống thật tốt, phải tốt hơn so với bất kỳ ai, bởi vì đây là con gái của ông và Ly Nhi.
Giờ cơm trưa lại tới thêm hai người, Cổ Luân và Cổ Nhã, hai anh em vừa tới khiến lâu đài càng thêm náo nhiệt.
Khi ăn cơm, mỗi người đều muốn ngồi cạnh Dạ Hề Hề, ai cũng muốn chăm sóc cô, sau cùng vẫn là Cổ Luân ngồi cạnh, bởi vì không ai hiểu Dạ Hề Hề, nắm rõ khẩu vị của cô hơn anh.
Cổ Luân là con trai Cổ Liên, lớn hơn Dạ Hề Hề ba tuổi, từ năm Dạ Hề Hề bảy tuổi anh đã được Dạ Bạch Tường nhận nuôi ở cô nhi viện, dùng cách huấn luyện trong tổ chức để dạy dỗ anh, dạy anh cách làm việc quyết đoán, luyện anh có thân thủ nhanh nhẹn, dạy anh cách nhanh chóng thu thập thông tin, luyện anh thói quen ở bên cạnh Dạ Hề Hề, trở thành người cô tin tưởng nhất.
Cổ Luân có thể nói là người đứng thứ hai trong Veily, mất đi Dạ Hề Hề, anh liền trở thành trụ cột sức mạnh lớn nhất của tổ chức
Anh hiểu Dạ Hề Hề giống như chính bản thân mình, Dạ Hề Hề muốn ăn cái gì chỉ cần hỏi anh chắc chắn sẽ có đáp án chính xác.
Dạ Ly vừa ăn vừa hướng ánh mắt qua bên này, lúc ăn cơm tối Cổ Luân dẫn Dạ Hề Hề đến bãi cỏ ngồi để cô và em gái anh là Cổ Nhã nói chuyện phiếm, còn anh lại đi giúp Dạ Ly chuẩn bị trà bánh.
“Cổ Luân, con cứ muốn như vậy sao?” Dạ Ly trực tiếp hỏi Cổ Luân, bà không phải chưa nhìn thấy ánh mắt như vậy từ một người đàn ông? Quá si mê, chỉ sợ bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được.
Cổ Luân có một gương mặt cực kỳ xuất sắc, đôi mắt như vì sao, mái tóc đen nhánh, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng khêu gợi khiến bất kì cô gái nào khi nhìn thấy đều phải bị thu hút, tuy nhiên anh vẫn luôn giữ mình trong sạch, song Dạ Ly biết anh quen không ít bạn gái, tốc độ đổi bạn gái cũng rất nhanh như phong cách làm việc của anh, giống như anh đang nỗ lực làm việc.
Cổ Luân híp mắt, nhìn về phía Dạ Ly nhẹ giọng hỏi: “Dì Dạ, lúc trước vì sao người không thích bố con?” Về chuyện cũ của bọn họ, anh cũng biết chút ít, tuy rằng bây giờ bố và mẹ anh cũng rất ân ái với nhau.
Dạ Ly im bặt, chỉ nhìn về phía ngoài cửa sổ cười mỉm: “Người nào có thể đoán trước được tình yêu chứ?”
“Đúng vậy, con cũng không thể.” Anh nhẹ nhàng mím môi gần như thành một đường thẳng sau đó nghĩ đến cái gì mới thả ra, cười mỉm,đặt trà lên đĩa đựng trái cây mang ra ngoài.