Beta: Vịt
***
Sắc mặt anh trở nên kỳ quái, vừa lạnh lùng vừa lúng túng, lúc xấu hổ,ngượng nghịu lúc lại dở khóc dở cười, ai nói người ngốc thì không có lòng học hỏi chứ, cứ nhìn cô nhóc lém lỉnh này của anh mà xem, còn tò mò về cấu tạo cơ thể con người nữa cơ đấy.
Anh hiểu điều này nên kéo cô ngồi lên đùi mình rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé không cho cô tiếp tục lộn xộn nữa, sau đó nghiêm túc nói với Dạ Hề Hề: “Đây là sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ, Hề Hề là phụ nữ, anh là đàn ông, đương nhiên sẽ có vài chỗ khác nhau. Ví dụ như… nơi này.”
Tay anh chụp lên phần mềm mại trước ngực cô sau đó nhanh chóng rời đi, rồi lại cầm tay cô đặt lên đám lông trước ngực mình “Nơi này, không phải người đàn ông nào cũng có. Tuy nó không phải thứ mà ai cũng thích nhưng anh biết em thích nó.” Môi anh nhếch lên thành một nụ cười gian tà, như nghĩ tới điều gì, trong ánh mắt chợt loé lên một tia sáng kỳ lạ nhưng khi nhìn Dạ Hề Hề lại trở về bình thường.
Dạ Hề Hề vẫn không hiểu lắm, bàn tay cô sờ loạn trên ngực anh một hồi, cuối cùng phủ định: “Hề Hề không thích. Không thoải mái.” Như là để khẳng định, cô còn vừa lắc vừa gật đầu.
Anh hơi nheo mắt lại, bàn tay đưa lên nắm nhẹ chiếc cằm của cô: “Phải không? Bảo bối, cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói lung tung được.”
Trên mặt Dạ Hề Hề còn đọng vài giọt nước, bên má còn dính một cánh hoa hồng, khuôn mặt ửng hồng giống một quả đào mật làm anh có xúc động muốn đem cô hoà vào trong xương tủy của mình, nhưng anh không dám.
Nhưng khi nhìn đôi môi đỏ thẫm kia không ngừng mấp máy trước mặt mình giống như một quả đào chín mọng, anh không kìm được mà cúi xuống hôn lên môi cô.
Anh đã nhung nhớ nơi này rất nhiều ngày, đầu lưỡi không chút ngần ngại tiến vào bên trong, càn quét khoang miệng đẫm mùi đàn hương, mút lấy mùi vị chỉ thuộc về mình cô. Bàn tay to vòng ra sau lưng cô nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mềm mại và khiến cô áp sát cơ thể mình hơn một chút, cả hai gần đến mức phần cơ thể mềm mại của cô chạm vào lồng ngực nóng bỏng của anh.
Anh lập tức tỉnh táo lại và buông Dạ Hề Hề ra, nhưng vẫn có chút luyến tiếc, chiếc lưỡi linh hoạt duỗi ra liếm một vòng trên cánh môi cô rồi mới bằng lòng thu lại nụ hôn mạnh mẽ của mình.
Dạ Hề Hề ngây ngốc ngồi im tại chỗ, có vẻ cô không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, cô đưa tay sờ môi mình rồi lại nhìn Jersey Moramike. Sao chú lại ăn miệng của cô? Miệng của cô ăn ngon lắm sao?
Tuy rằng bị chú ăn khiến tim cô đập loạn xạ nhưng cũng giận vì chú làm cô suýt tắt thở, hơn nữa đầu lưỡi của chú như con rắn nhỏ chạy loạn trong miệng cô, dù có muốn bắt cũng không bắt được.
Dạ Hề Hề che miệng, đỏ mặt lo sợ nhìn chằm chằm vào Jersey, còn Jersey thì đang tựa đầu vào thành bồn phía sau, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại. Nhìn bộ dáng quyến rũ câu dẫn của Dạ Hề Hề, anh thật sự muốn ăn sạch cô, nhưng khổ nỗi bây giờ cô đang bị thương lại còn không hiểu mọi chuyện, nên anh thật sự không muốn bắt nạt cô.
Dạ Hề Hề cảm thấy nơi bắp đùi của mình hình như đụng phải một cái gì đó rất nóng. Nhưng cô không biết đó là thứ gì, tại sao nó cứ chạm vào cô khiến cô cảm thấy vô cùng khẩn trương…. Thật là kì lạ.
Cô chìa tay đẩy cái thứ đó, nhưng không phát hiện ra cơ thể Jersey vừa run lên, toàn thân căng cứng nhìn cô.
Anh hơi mong chờ cô làm thêm một hành động gì khác, rồi lại không muốn cô tiếp tục đụng vào.
Nhưng rõ ràng Dạ Hề Hề là một cô bé có lòng ham học hỏi, bàn tay ở dưới nước nhanh chóng cầm lấy thứ nóng bỏng đó khiến nó càng nóng hơn đến mức muốn làm bỏng tay cô.
Một tay cô cầm không đủ, cô cảm giác nó rất dài, sau khi quan sát một chút, lúc cô đang muốn đi xuống thấp hơn thì bị tay anh ngăn lại. Ngẩng đầu lên, gương mặt của Dạ Hề Hề càng thêm quyến rũ mê người, khuôn mặt đỏ rực như quả đào mật như mời gọi anh đến ăn, phải tốn rất nhiều công sức anh mới có thể nặn ra một câu từ trong kẽ răng: “Hề Hề, bàn tay không được lộn xộn nữa, anh không muốn nhân lúc em cái gì cũng không biết mà muốn em, biết chưa?”
Anh nói rất nghiêm túc, sắc mặt cũng trầm xuống, bên trên không hiểu là hơi nước hay mồ hôi chảy dọc theo thái dương, Dạ Hề Hề rụt ngay tay lại: “Thật xin lỗi… chú.” Cô không hiểu là vì sao nhưng nhìn thấy gương mặt kì quái của chú liền biết nhất định là cô đã làm đau chú.
“Vì sao lại xin lỗi.” Đột nhiên anh có cảm giác mất hết sức lực, đặc biệt là khi nhìn thấy cánh doa hồng dính trên bộ ngực sữa của cô, thật hận không thể há miệng ăn cô ngay lập tức.
“Chỗ kia của chú bị sưng lên, Hề Hề còn không ngoan khiến chú bị đau.” Đôi mắt cô đầy sự đau lòng và áy náy, tuy không biết cái kia là gì nhưng chỉ vì cô ngu ngốc mới khiến chú bị đau.
Jersey giang tay ôm lấy cô rồi nhẹ nhàng vuốt ve đầu vai của cô: “Bé ngoan, anh không đau.”
Người đau phải là cô mới đúng, anh muốn cô tốt lên, không cần sống một cách mơ hồ như thế này, không cần ngây ngô, khờ dại để cho anh bắt nạt.
Dạ Hề Hề ngoan ngoãn gác đầu lên vai anh rồi lại đột nhiên hỏi: “Chú này, chỗ kia của chú bị sưng lên có đau không? Có muốn Hề Hề thổi phù phù cho chú không?”
Người hỏi rất nghiêm chỉnh nhưng người bị hỏi lại không biết trả lời sao bèn cầm lấy tay cô đặt lên chỗ sưng kia: “Em muốn giúp anh sao?”
Dạ Hề Hề gật đầu thật nhanh, người đàn ông cười tà một tiếng, nếu cô bằng lòng vậy anh cần gì phải khổ sở che giấu. Không phải là anh không muốn cô, mà cô hiện tại đang bị thương trên đùi nên không thể làm gì khác được. Vì thế anh phải có biện pháp khác để giải tỏa cho mình.
“Vậy em giúp anh xoa nó đi.” Anh chưa bao giờ xưng chú trước mặt cô, ở trong suy nghĩ của anh, cô và anh là hai người bình đẳng ngang hàng.
Dạ Hề Hề gật đầu, cực kì ngoan ngoãn cầm lấy, anh nắm lấy tay cô chuyển động lên xuống. Một cánh tay ôm cô vào trong ngực, cánh tay còn lại hướng dẫn cô để cô giúp anh giải toả sự bức bối kia.
“Hề Hề thật ngoan, bé ngoan…. Đồng ý với anh, chuyện này ngoại trừ làm cho anh ra thì dù người khác có đau đớn khó chịu đến thế nào cũng không được giúp biết chưa?” Cô chỉ có thể là của anh.
Dạ Hề Hề gật đầu: “Hề Hề chỉ xoa cho một mình chú thôi.” Vẻ mặt cô rất kiên quyết, đây giống như là một hứa hẹn nho nhỏ giữa hai người.