Nhưng rồi chú ấy xuất hiện, chú đứng ở cửa sau đó từ tốn đi về phía cô, ngay ánh mắt đầu tiên cô đã bị chú ấy hấp dẫn, chú dùng ánh mắt kiên định nhìn cô, nói với cô bằng giọng nói có lực:” Nhớ kỹ, sau này không được phép quên nữa, tôi là chồng chưa cưới của em.”
Vòng ôm của chú cho cô cảm giác rất an toàn, nó khiến cô không còn run rẩy, và sợ hãi như trước nữa, tựa vào trong lòng chú khiến cô có thể đi vào giấc ngủ.
Bây giờ chú ấy lại nói muốn đưa cô tới nhà của chú, cô không hề do dự đồng ý ngay, bởi vì cô… muốn sống chung với chú, cô nghĩ rằng chỉ cần đứng ở bên cạnh, chú chắc chắn sẽ bảo vệ cô, phải không?
Xe chạy vào một khu rừng cao vút, Dạ Hề Hề áp mặt vào gần cửa sổ, khuôn mặt tròn trịa ngây thơ phản chiếu lên mặt kính trong suốt, Dạ Hề Hề mang trong mình dòng máu lai Trung Anh, nhưng dáng vẻ của cô phần lớn giống mẹ cô- Dạ Ly, đôi mắt đen láy, khuôn mặt trái xoan của người Trung Quốc, chỉ có khí chất cao quý không thể khinh thường trên người cô là giống huyết thống quý tộc của bố. Cô rất xinh đẹp, đẹp đến mức bất kỳ người đàn ông nào khi nhìn thấy cũng đều phải bồi hồi thổn thức, nhưng không ai dám lại gần cô, Có ai dám đến gần nữ đương gia của giới hắc đạo chứ? Hơn thế nữa, từ nhỏ đến lớn ánh mắt của cô đều chỉ dừng lại ở trên người một người đàn ông duy nhất.
Người đàn ông ngồi bên cạnh đang không ngừng múa ngón tay trên bàn phím laptop, thỉnh thoảng lại nhìn sang cô gái nhỏ đang ôm gấu bông ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Dạ Hề Hề đã từng tới lâu đài St.Gura, hơn nữa không phải chỉ một lần, tuy không đến quá nhiều lần nhưng trong suốt 17 năm anh ở trong lâu đài St.Gura, ngoại trừ mẹ và em gái thì chỉ có duy nhất mình cô là phụ nữ được bước chân vào tòa lâu đài này.
Dù lấy cớ tham gia tiệc tùng hoặc là lấy việc công làm việc tư tiếp cận anh sau đó mặt dày không chịu về, hay dùng thái độ đối địch ngang nhiên đến rồi lén lút về, bất cứ hành động nào cũng là ký ức sâu đậm trong lòng anh.
Nhưng chắc chắn sẽ không phải là kiểu tiến vào lâu đài St.Gura với bộ dạng như thế này.
Thuộc hạ dừng xe một lát, Jersey Moramike đóng lại laptop để trên đùi, không ai tin được lúc anh nhận được cú điện thoại nói cô bị thương, lúc đó trong lòng anh có tâm trạng gì. Cô rất ít khi bị thương, mà cho dù có bị thương cô cũng không nói cho anh biết, một mình chịu đựng, lén lút chữa trị cho tốt rồi mới làm như không có việc gì thỉnh thoảng nhắc lại với anh, Người gọi điện tới hôm đó chính là Dạ Mạt.
Nghe xong, anh hận không thể lập tức chạy tới bệnh viện, kiểm tra một vòng thân thể cô xem có bị thương ở đâu không.
Nhưng làm sao có thể không xảy ra việc gì được chứ, cô thế mà lại trở thành một đứa trẻ?
Lúc Dạ Hề Hề năm tuổi chắc chắn thông minh hơn so với Dạ Hề Hề ở tuổi 23, bởi vì hồi năm tuổi cô đã biết đem coke đổi thành dấm chua cho anh uống, từng cãi nhau với anh, từng cùng anh chơi tháo đạn, nhưng cô gái Dạ Hề Hề 23 tuổi này chỉ biết ngoan ngoãn gọi anh là chú với đôi mắt trong veo, khiến anh cảm thấy đau lòng.
Đối với anh thì Dạ Hề Hề là cái gì? Trách nhiệm ư? Hay vợ chưa cưới? Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nghĩ tới vấn đế này. Dạ Hề Hề là một người tinh quái có thần kinh thép, mọi việc đối với cô dường như rất dễ dàng, mà anh lại bề bộn công việc… Bận ổn định thế lực của mình và mở rộng gia tộc sau khi đứng lên nắm quyền.
Nhưng hiện tại thì sao, anh đang đau lòng ư? Anh hoàn toàn không cần phải có trách nhiệm với cô, bởi vì dù hai người ở chung với nhau từ nhỏ đến lớn nhưng chưa từng chính thức định ra mối hôn nhân này, thế nhưng Dạ Hề Hề đối với anh… hoàn toàn không giống bất kỳ người phụ nữ nào khác.
Xét cho cùng thì khác ở chỗ nào, anh cũng không biết. Cô giống như một người bạn, cũng có thể là một người thân, mà có lẽ… là một người vợ. Nhưng anh biết rõ cô là người phụ nữ của mình, là người mà không ai có thể thay thế được.
Xe từ từ chạy vào khu vực lâu đài St.Gura, xuyên qua khu rừng, một tòa lâu đài cổ kiểu Châu Âu dần hiện ra, nó chính là lâu đài St.Gura cổ với nền kiến trúc mấy trăm năm lịch sử, tám mặt được vây quanh bởi rừng rậm, và trong khu rừng xung quanh được đặt rất nhiều bẫy rập mai phục, đời đời các đương gia của gia tộc Moramike đều sống ở nơi này.
Chỉ có người đứng đầu gia tộc mới có tư cách sống ở nơi đây, và được thay mặt gia tộc Moramike thực hiện bất kỳ quyền lợi nào, ngay cả cha mẹ của chủ nhân cũng chỉ có thể ở biệt thự bên ngoài rừng rậm.
Nhưng quy định đó đã được sửa đổi từ đời trước vì Samon Moramike cùng với người vợ Đông phương của ông là Lục Ca Ca đã sống chung ở đây 17 năm, sau đó con trai trưởng của bọn họ là Jersey Moramike cũng tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc nên sống luôn ở đây, khiến cho tòa lâu đài này trở nên có hơi ấm tình thân hơn. Gia tộc Moramike có nhiều thay đổi đáng kể dưới thời của Samon, ngoại trừ vài mối làm ăn về súng ống đạn dược, bọn họ còn kinh doanh thêm trong các lĩnh vực trang sức, bất động sản và sản xuất đồ điện tử. Cứ như vậy ngày càng phát triển thành một gia tộc khổng lồ, dù thế bọn họ cũng không hoàn toàn thoát ly khỏi cái gốc ban đầu, công việc buôn bán vũ khí vẫn chiếm doanh thu cao nhất., chính phủ Italy và các quốc gia nhỏ xung quanh vẫn muốn hợp tác mua súng ống đạn dược với họ, nhờ thế mà thế lực của họ vẫn vững vàng ở mảnh đất này bao nhiêu năm không thay đổi.
Xe dừng ở trong vườn hoa, một loạt những người mặc đồ đen sắp thành hai hàng dài đứng chờ sẵn bên ngoài khom lưng cúi đầu mở cửa xe, Dạ Hề Hề căng thẳng ôm chú gấu Teddy ngồi trên xe trong khi người đàn ông bên cạnh đã nhanh chóng bước xuống. Khi anh bước tới cô nghe thấy người đàn ông mặc áo đen cung kính gọi anh là “Tiên sinh.”
Đây là xưng hô được tổ chức thống nhất sau khi cha anh lên nắm quyền.
Người đàn ông cũng không quay đầu lại, anh chỉ đưa một ánh mắt đã khiến những người mặc đồ đen đều tránh ra, anh cúi người, vươn tay đến trước mặt cô, khẽ nói: “Hề Hề, về đến nhà rồi, chúng ta xuống xe thôi.” Đôi mắt màu xanh biếc dịu dàng nhìn cô, vài sợi tóc màu nâu rủ xuống trán giúp đôi mắt dữ dội của anh trở nên hiền hòa hơn nhiều, cái nhìn này khiến cô bất giác phải lảng tránh.
Dạ Hề Hề cắn cánh môi, nhìn bãi cỏ xanh biếc ở bên ngoài: “Về… về đến nhà rồi sao?”
“Ừ, chúng ta về đến nhà rồi.” Anh nắm lấy tay cô, bàn tay nhỏ bé của cô hơi lạnh nhưng vẫn rất nhanh bị kéo ra khỏi xe.
Khi cô đứng vững trên mặt đất, xe mới từ từ chạy đi. Đứng trên bãi cỏ ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc khổng lồ trước mắt, khóe môi Dạ Hề Hề nhẹ câu lên thành một nụ cười mỉm, bàn tay vô thức đặt ở dưới môi: “Lớn quá! Một tòa lâu đài rất xinh đẹp…” Cô cười rộ lên giống như một đứa bé ngây thơ.
Tất cả những vệ sĩ mặc áo đen đều lấy làm lạ, tại sao… Dạ tiểu thư lạ vậy? Trông cô giống như mới nhìn thấy tòa lâu đài này lần đầu vậy.
Jersey Moramike đưa tay nắm lấy tay cô bước vào trong đại sảnh, dọc đường đi, những người vệ sĩ mặc áo đen và những người hầu mặc đồng phục đen trắng đều khom lưng cúi đầu chào: “Tiên sinh.”
Anh chỉ gật nhẹ rồi quay đầu nhìn về phía cô, ánh mặt trời chiếu xuống người Dạ Hề Hề nhưng cô chỉ cúi đầu nhìn mũi chân hoặc bãi cỏ dưới chân, thỉnh thoảng cô lại nhìn về phía bàn tay đang nắm lấy tay mình. ánh mắt của anh không lúc nào rời khỏi cô, lúc lạnh lúc nóng nhưng đều rất dịu dàng, tuyệt đối không khiến cô sợ hãi một chút nào.
Từ nay về sau tại nơi này, sau 23 năm quen biết, lần đầu tiên bọn họ bắt đầu chính thức sống chung.