Beta: Vịt
***
Jersey hạ khuỷu tay để cô gái nhỏ có thể nằm tư thế thoải mái nhất, sau đó cô cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Anh khẽ thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má của cô: “Hề Hề, em có nhớ lần đầu tiên… anh muốn em là khi nào không?”
Trả lời anh là tiếng hít thở đều đều, anh kéo đầu cô vào sâu trong ngực mình, hai cánh tay vây chặt lấy thân thể mềm mại. Có lẽ anh không phải là người giàu tình cảm, tốt bụng, cũng không khéo léo hay dịu dàng, anh rất độc tài, rất lạnh lùng và thâm độc.
Từ trước tời giờ anh đều biết bản thân mình là dạng người gì nhưng anh không sao quên được… năm đó lần đầu tiên anh muốn cô…
Năm cô mười tám tuổi.
Năm ấy cả hai người đều mười tám tuổi, đang học năm cuối lớp cao trung, và đều đang chuẩn bị cho kì thi đại học quốc gia ở Ý.
Mùa hè ở Ý rất nóng, từng nhóm nam nữ trẻ tuổi đều thích chơi đùa ở xung quanh đài phun nước. Trường trung học Phose là trường quý tộc tư nhân được gia tộc Moramike tài trợ, cho nên Jersey được đặc cách có phòng nghỉ riêng, bất cứ lúc nào cũng có thể đi về phòng ngủ.
Lục phu nhân lại rất thương Dạ Hề Hề nên cô cũng có phòng ngủ riêng của mình, song phần lớn thời gian Dạ Hề Hề đều ngủ trong phòng Jersey.
Vào một buổi trưa nọ, Jersey lại vì tránh Dạ Hề Hề mà chui vào trong chiếc xe việt dã của mình, đọc những tư liệu về các công ty anh muốn thôn tính gần đây, một xấp tư liệu hoàn toàn bằng tiếng Anh không hề làm khó được anh, cầm bút khoanh lại những phần trọng điểm, không tới một giờ sau anh đã xem xong tất cả tư liệu. Jersey lấy điện thoại gọi cho ông Samon Moramike – tổng giám đốc công ty “Green”, sau khi thảo luận qua những chuyện quan trọng, anh cúp điện thoại, đem tư liệu trong tay quẳng sang ghế lái phụ, rồi lại cầm một xấp tư liệu khác chuẩn bị nghiên cứu.
Từ trước tới nay ông Samon đều không lo lắng đứa con lớn của mình quản lý công ty ra sao, tuy không giao hết gia tộc Moramike cho Jersey nhưng đến 60% công việc ông không hỏi đến nữa, ông hoàn toàn tin tưởng người thừa kế của mình. Jersey Moramike luôn khiến ông tự hào và kiêu hãnh.
Tuy lúc đó anh chỉ mới mười tám tuổi nhưng lại có phong phạm thiếu chủ giống Lục Ca Ca, mẹ của anh thời còn trẻ, và có thủ đoạn làm việc giống ông.
Năm Jersey mười tám tuổi đã là CEO của “Green” tập đoàn lớn nhất trực thuộc gia tộc Moramike.
Jersey cực kỳ thông minh, nội dung cơ bản trong bài vở cấp trung học và đại học anh đã sớm tự học xong từ lâu, nhưng vẫn lăn lộn trong trường, cũng không chủ động nhảy lớp giống y như thiên tài nhỏ Dạ Hề Hề, cả hai luôn chiếm lấy vị trí thứ nhất và thứ hai trong trường, mà khoảng cách điểm giữa vị trí thứ hai và thứ ba lại rất xa nhau.
Ba phần tư liệu anh nhìn lướt qua rất nhanh, đột nhiên cửa kính bên phải vang lên tiếng gõ “cọc cọc”, không cần ngẩng đầu lên anh cũng biết người vừa tới là ai.
Quả nhiên là Dạ Hề Hề rất nhanh đã chui vào bên trong, nhiệt độ trong xe mát lạnh, ghế dựa cũng rất rộng rãi, Dạ Hề Hề mặc đồng phục, áo màu trắng ngắn tay cùng váy ngắn sọc ca rô, giày cao gót thì bị vứt ở bên ngoài, mái tóc dài được cột lại. Vừa vào xe cô đã liên tục đưa tay quạt gió, thở phì phò, sắc mặt ửng hồng, vừa quạt vừa lầm bầm: “Nóng quá, nóng quá, nóng muốn chết rồi.”
Jersey đột nhiên đưa tay xuống dưới mông Dạ Hề Hề khiến cô hét lên một tiếng sợ hãi, ngay lập tức bắt lấy cổ tay anh, cô dùng ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn anh và nói: “Anh muốn làm gì.”
“Tiểu thư à, em ngồi trên tài liệu của anh kìa.” Anh giương mắt lạnh lùng nhìn cô.
Dạ Hề Hề hơi xấu hổ, cô moi tài liệu phía dưới mông mình lên, nhìn lướt qua rồi ném cho Jersey: “Anh mới chỉ mười tám tuổi thôi mà giống như ông già hai mươi tám tuổi vậy. Không ổn, không ổn rồi, đây đúng là điển hình của kiểu người cuồng công việc.”
“Sao có thể bằng em, mười tám tuổi đã là đại tỷ ngông cuồng nhất Rome rồi.” Đưa tay xoa nhẹ thái dương, anh không nhìn cô mà tiếp tục lật giở tư liệu như thể thuận miệng nói ra, trên gương mặt không thể hiện biểu tình gì.
Dạ Hề Hề đột nhiên im lặng và nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt cô hơi lạ, sau đó anh nghe thấy cô lầm bầm vài câu: “Có phải anh đang trốn em? Anh chê em phiền đúng không?” Đôi môi mím lại thành một đường thẳng, hàng mi dài che đi sự mất mát nơi đáy mắt.
“Cuối cùng em cũng biết rồi.” Nếu không phải ngày nào cô cũng chiếm lấy giường của anh thì anh cũng đâu cần làm việc ở trong xe.
Người nói vô ý người nghe có tâm, Dạ Hề Hề lập tức mở cửa muốn xuống xe, lúc này Jersey Moramike mới phản ứng lại, anh nhanh chóng đưa tay kéo cô lại nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Cơ thể Dạ Hề Hề cứng lại nhưng cô không quay đầu, có phần tủi thân nói: “Không phải anh nói phiền sao… Em đi…”
Jersey hừ lạnh: “Em còn biết tức giận sao. Nếu không phải tại em chiếm lấy phòng ngủ của anh, nếu không phải em sáng nay gây chuyện trong trường thì làm sao anh lại đi trốn em chứ.” Anh nhẹ nhàng buông tay ra, tùy cô muốn đi hay ở.
Dạ Hề Hề vừa nghe vậy liền xoay người trừng mắt nhìn Jersey: “Anh làm việc ở trên bàn chứ đâu phải trên giường. Em chỉ là không muốn ngủ một mình trong phòng thôi. Còn chuyện hồi sáng nay… Ai cho phép con nhỏ Diana kia vừa nhảy vừa cởi quần áo trước mặt anh chứ, dám đụng đến người đàn ông của em, đúng là chán sống, em cũng chỉ khiến cho ả ta nhảy trên sân thể dục cho đã thôi, đâu tính là quá đáng…” Được rồi, cô thừa nhận mình hơi quá tay, nhưng là tại con nhỏ Diana lẳng lơ kia uy hiếp cô mà!
“Nếu em muốn ra ngoài thì đóng cửa xe lại đi, nóng.” Anh cũng không ngẩng đầu mà cầm bút tiếp tục vẽ phác thảo như thể không nghe thấy Dạ Hề Hề nói.
Dạ Hề Hề cảm thấy đau lòng, cô lập tức nhảy xuống xe, đóng mạnh cửa lại. Chính cô cũng có xe, anh có gì đặc biệt hơn người chứ!
Chiếc xe việt dã của Jersey đậu ở bên đường, ngay bên cạnh là chiếc xe thể thao Maybach của Dạ Hề Hề, vừa ngồi vào trong xe cô lập tức bật điều hòa, với lấy một chiếc gương và nhìn mặt mình, cô chưa bao giờ trang điểm bởi vì Lục Ý Trạch không thích, cô luôn để mặt mộc, tuy nhiều khi không trang điểm sẽ khiến cô thất thể trước mặt tình địch, nhưng chỉ cần là điều anh nói thì cô sẽ làm theo.
Nhưng cô cảm thấy mình đã làm rất nhiều chuyện mà anh không hề nhìn thấy, cũng không quan tâm đến.
Cái này gọi là bị coi thường mà.