***
Lục Ý Hồi ý thức được không ổn, lập tức xoay người xông ra ngoài, cầm điện thoại gọi cho Dạ Hề Hề, điện thoại của Dạ Hề Hề chắc vẫn còn ở trên người, cầu trời phù hộ mong rằng chị ấy chỉ đi lạc đường nên sẽ sớm xuất hiện thôi.
Điện thoại trong trạng thái tắt máy, lúc này Lục Ý Hồi đã tới chiếc xe bên cạnh, nhanh chóng vào xe, nhìn về đám vệ sĩ áo đen đang liện lục nhìn bên này một cái rồi kéo cửa sổ xuống lái xe xông ra ngoài, mấy người áo đen kia thấy vậy lập tức nhảy lên xe, cô hung hăng chạy đến sát bên rồi thắng gấp lại.
Những người áo đen kia đang nắm cửa xe, muốn lên cũng không được mà xuống cũng không xong, chỉ vài động tác đã tốn không ít thời gian, Lục Ý Hồi đen mặt xuống xe, trợn mắt nhìn họ: “Muốn trốn? Trốn cái gì mà trốn? Có nhìn thấy cô Dạ không?”
Mấy người áo đen hai mặt nhìn nhau, dù Lục Ý Hồi tính tình cực tốt, lúc này cũng khẩn trương lên, cô nắm lấy cổ áo của một người nhẫn nại hỏi: “Tiên sinh bảo các người đi theo bảo vệ chúng ta, có thấy chuyện gì kỳ lạ xảy ra hay không.”
“Dạ có.” Rốt cục cũng có một người nhớ ra có chuyện kì lạ, lập tức gật đầu: “Có năm chiếc xe vẫn theo sau xe của tiểu thư, chúng tôi cho rằng đó cũng chỉ là người đến đây nghỉ phép, nhưng có chút kỳ quái, bọn họ gồm 10 người đàn ông, tôi vẫn luôn cảm thấy nhìn bọn họ có chút quen quen.”
Lục Ý Hồi nhíu mày, ngăn lại những phán đoán ngờ vực vô căn cứ của bản thân tiếp tục nói: “Hiện tại thế nào? Bọn họ đang ở đâu?”
“Ở…” Người đàn ông nọ nhìn thẳng, Lục Ý Hồi quay đầu nhìn lại, chỗ đậu xe bây giờ đã rỗng tuếch từ lâu.
Cô thầm mắng một tiếng: “shit!”, nhanh chóng nhảy lên xe, chiếc xe vẽ thành một đường vòng cung nhanh chóng phóng ra ngoài.
Đám vệ sĩ thấy chuyện không ổn, cũng lập tức lên xe, móc điện thoại báo cáo với tiên sinh.
Lục Ý Hồi móc một cây súng lục mini màu bạc từ trong túi xách ra, tuy rằng cô không có thân thủ tốt, khả năng bắn sung cũng không cao siêu, bất quá thân là một thành viên của gia tộc hắc đạo, đương nhiên biết dùng súng, luôn mang theo vũ khí bên người chính là cách để sinh tồn.
Thế nhưng xe chạy trên đường cái lại không biết nên đuổi theo từ hướng nào, trong lúc cô phân vân, ngay khúc quanh phía trước có năm chiếc xe màu giống nhau, đều là loại xe có rèm che, cô híp mắt một cái, lập tức nhớ lại vài chi tiết.
Đây nhất định chính là năm chiếc xe đi theo sau xe mình!
Cô nhanh chóng đuổi theo phía sau, may mắn bọn họ còn chưa đi xa!
Nhóm vệ sĩ của Moramike cũng lái xe theo sau, Lục Ý Hồi một bên nói chuyện điện thoại một bên tăng tốc, không ngừng bỏ rơi vài chiếc xe phía trước, ngay cả đám đàn ông phía sau cũng không thể đuổi kịp tốc độ của cô.
Trước đây nhờ mẹ mà Lục Ý Hồi mới luyện được đến tốc độ này, nhanh như phi ngựa mà lại không đụng vào bất kì người nào trên đường, đua xe đã trở thành một kỹ năng của cô, tuy lái nhanh vẫn còn run như cầy sấy nhưng lúc này vì tính mạng của mình, cô cũng đành phải liều mạng.
Cô căn bản không biết nhóm người bắt cóc Dạ Hề Hề là ai, đều tự trách mình ngu ngốc không tin Dạ Hề Hề! Cô đấm mạnh lên tay lái, nếu hôm nay để Dạ Hề Hề thật sự bị bắt đi thì cô cũng không còn mặt mũi nào trở về nhìn người khác nữa!
Năm chiếc xe phía trước nhanh chóng phát hiện có xe đuổi theo bọn họ, tốc độ kia chỉ chậm hơn tên lửa một chút khiến cho bọn họ đều cảm thấy có chút thẹn thùng, đây là loại tốc độ gì chứ… Bọn họ âm thầm hạ quyết định, quả nhiên, đem tiểu thư mang về là đúng, quá không an toàn, quá nguy hiểm.
“Lão nhị, không cần lái ổn định nữa, nhanh tăng tốc. Trổ hết mã lực cho cô ta xem.” Lão tứ vuốt cằm, nhìn chiếc xe đang tiến lại ngày càng gần nói.
“Hiểu được.” Nghe vậy, lão nhị híp mắt tăng tốc, đạp ga.
Chiếc xe đầu tiên phía trước nhanh chóng trổ hết mã lực, bốn chiếc xe phía sau ăn ý đuổi theo, từ đó khoảng cách giữa 6 chiếc xe nhanh chóng giãn ra, tạo thành một màn truy đuổi cực kỳ hoàn mỹ.
Tại khách sạn XX, người đàn ông sau khi nhận được điện thoại lập tức từ trên ghế đứng lên, trầm mặt cầm chìa khóa bước nhanh ra ngoài.
Vừa đi vừa vuốt một dãy số trên điện thoại.
“Alo? Mở cửa kho hàng ngay, đúng! Tôi sẽ dùng trực thăng ngay bậy giờ!” Giọng nói gằn nặng hầu như làm hô hấp của người khác trong chốc lát bị bóp ngạt, khiến người nghe nhịn không được sợ run trong lòng, có… Có phải chiến tranh sắp nổ ra hay không đây?
Toàn bộ thế giới muốn lật trời, chỉ có một người, bình yên thảnh thơi ngủ ở ghế da phía sau xe, mặc dù là do bị người khác lừa gạt đánh ngất xỉu khiêng lên xe.
Lục Ý Hồi gần như đã mất dấu bọn họ, xe cũng xém xíu nữa là rơi xuống biển ở cạnh bến tàu, chỉ đành phải tạm thời dừng xe gọi cho Jersey.
“Alo, anh hai? Làm sao bây giờ? Em mất dấu chị Hề Hề…”
“Trở về anh sẽ thu thập em. Giờ nói cho anh biết, vị trí của em.” Đầu kia là một giọng nói lạnh lẽo sắc bén như kiếm, Lục Ý Hồi ra sức nuốt ngụm nước miếng báo địa chỉ.
Cùng lúc đó, 10 chiếc xe đứng ở bên ngoài một biệt thự gần biển, mọi người nhảy xuống xe rồi đỡ Dạ Hề Hề lên 5 chiếc xe khác.
Lên xe lại bắt đầu lộ trình mới, lần này là 5 chiếc xe màu sắc khác nhau, xe đi được một đoạn, phương hướng vừa vặn là chiều ngược lại.
Sau khi xe hoàn toàn rời khỏi, lão đại Dạ Hi mới nhìn cô gái phía sau xe, nghĩ mà sợ: “Nếu như tiểu thư tỉnh dậy, có phải sẽ trách chúng ta hay không?”
“Trách chúng ta cái gì? Chúng ta là đang giúp cô ấy nhảy ra khỏi hố lửa.” Lão Thất vừa lái xe vừa nhìn Dạ Hề Hề phía sau, kỳ thực anh cũng không khẳng định lắm.
“Thế nhưng bản thân cô ấy không muốn. Chỉ là, thật quá lãng phí, Cổ Luân có gì không tốt, nhìn cô lớn lên từ nhỏ… Dạy cô ấy võ thuật, dạy cô ấy tuyệt kĩ dùng súng, ngay cả kỹ năng vật lộn cũng do cậu ấy một tay dạy dỗ.” Hầu như ai cũng biết tấm lòng của Cổ Luân, sợ rằng chỉ có mình đương sự là không biết mà thôi.
“Đó là thầy chứ không phải chồng.” Lão Thất Dạ Vĩnh khinh bỉ nhìn lão đại, Dạ Hi điển hình là người đầu óc đơn giản tứ chi phát triển.
Dạ Hi khinh bỉ lại: “Thế nhưng anh ta đối với cô ấy rất tốt, không hề ít hơn chúng ta phần nào. Lần này cũng vậy, vì cô ấy anh ta không ngừng tìm kiếm các bác sĩ tài giỏi trên hế giới, nhiều bác sĩ trong bệnh viện tư nhân của chúng ta đều bị liên lụy chịu phạt, ai bảo bọn họ không phải là bác sĩ khoa não chứ.” Veily cũng sở hữu một chuỗi các bệnh viện tư nhân, vẫn luôn do bọn họ quản lý, nhưng khi Dạ Hề Hề bị thương vì cách bệnh viện ngoại ô thành phố gần nhất nên mới chưa đưa về bệnh viện tư nhân, sau lúc đưa qua, các bác sĩ trong bệnh viễn cũng bó tay hết cách vì qúa muộn.
Dạ Vĩnh trầm mặc mấy phút lại nói: “Cổ Luân chính là tổng hợp của 10 người chúng ta, chúng ta đối tốt với tiểu thư cộng lại … mới bằng với anh ta.”
Còn kém đem trở thành con gái để yêu thương thôi.
Dạ Hi thở dài: “Cũng đúng. Bất quá, tiên sinh Moramike… Ta quả thật nghĩ mà sợ, tuy rằng ta chỉ có một cái mạng nhưng cũng đã dự định sẽ phục vụ tiểu thư cả đời.”
“Không cần sợ hắn, chúng ta cũng không cần đổi đường chạy trốn.” Nếu như bị bắt trở lại cùng lắm là mất mặt. Ít nhất cũng phải đấu tranh một lần.
Bọn họ quyết tâm đến đây để mang về tâm của tiểu thư.
“Ô ô… Ô ô…” Đột nhiên phía sau xe truyền đến một âm thanh nức nở, toàn bộ thần kinh của hai người đàn ông lập tức căng thẳng, nhìn tiểu thư mà bọn họ yêu quý nhất đang mở to đôi mắt khóc lóc thê thảm, giống như trời đang nắng bỗng dưng có sấm sét, đột ngột khiến hai người đàn ông *thúc thủ vô sách.
*Thúc thủ vô sách: bó tay không có cách nào giải quyết