• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

edit: Pe Heo

Beta: Vịt

***

Một bàn đồ ăn Trung Quốc, chỉ ngửi mùi thôi đã khiến Dạ Hề Hề chảy nước miếng.

Thịt bò kho tàu, thịt gà kho, canh xương hầm rong biển, cải bó xôi xào, vịt om rượu, cá hấp hoa quế, trứng chiên cà chua, tất cả đều là món ăn Trung Quốc do đầu bếp từ khách sạn năm sao Trung Quốc làm, trước kia Samon Moramike, cha của Jersey vì muốn đón vợ con về đã tốn rất nhiều công sức mới học được cách nấu món ăn Trung quốc, làm hài lòng mấy cái miệng khó tính trong nhà, bây giờ Samon không còn thường xuyên xuống bếp nên phải mời đầu bếp Trung Quốc đến cho đỡ thèm.

Một bàn đồ ăn đều là những món Dạ Hề Hề thích, cô ngồi xuống, cầm đũa một lúc lâu mới nắm chắc được, người đàn ông ngồi bên cạnh cô khẽ nhếch khóe môi, xem ra cô còn chưa quên cách ăn cơm.

Dạ Hề Hề ăn như hổ đói, khóe miệng và quần áo đều dính đầy dầu mỡ, có hạt cơm trắng dính bên mép mà bản nhân cũng không biết. Cô ăn rất nhanh như thể đã đói bụng từ rất lâu vậy khiến đầu bếp đứng bên cạnh nhìn mà xót xa, cô bé này từ từ thôi, ăn nhanh như vậy làm gì cũng đâu ai tranh giành cơm với cô đâu. Bình thường cậu chủ ăn uống luôn từ tốn nhã nhặn, cho nên cách ăn của vị tiểu thư này mới làm cho người đầu bếp như ông cảm thấy tự hào, nó chứng minh cơm ông làm rất ngon, tuy đều là những món ăn gia đình nhưng lại dễ dàng bắt lấy dạ dày của người khác.

Dạ Hề Hề ăn nhanh đến mắc nghẹn, người đàn ông ngồi cạnh vội vàng múc một chén canh rong biển đưa cho cô, cô nhanh chóng bưng chén canh lên uống từng ngụm, uống xong cảm thấy nóng bèn đưa tay quạt lưỡi cho mát.

Jersey không nhịn được bật cười, anh đưa tay lấy hột cơm bên mép cô, Dạ Hề Hề giật mình khẽ lui về phía sau, ngón tay ấm áp của anh tiếp tục nhẹ nhàng lau vết dầu mỡ trên cằm và trên quần áo cho cô, lúc này Dạ Hề Hề mới nở nụ cười.

Nhìn ánh mắt của anh, nụ cười trên môi cô càng thêm tươi tắn, trong mắt chỉ có duy nhất bóng hình của anh.

Hai người không nói gì chỉ nhìn nhau như vậy, người đàn ông nở nụ cười ấm áp, còn người phụ nữ cười tươi rói như gió xuân mơn mởn làm say lòng người.

Chưa có người nào từng nhìn thấy một Jersey Moramike như vậy.

Sự ấm áp này… khiến tất cả người hầu đều choáng váng, là do Dạ đại tiểu thư ư? Nhìn phản ứng của Dạ tiểu thư mới thấy hình như cô hơi ngốc nghếch, chính vì thế tiên sinh mới đối xử dịu dàng với cô ấy như vậy sao?

Tất cả mọi người đều không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Bọn họ chỉ biết lúc trước Dạ đại tiểu thư cũng thường xuyên tới đây, có lúc đến vào buổi tối tới sáng hôm sau đi luôn, đôi khi lại kéo theo một người đàn ông khác tới tham gia tiệc rượu, sau đó giả vờ cười vô tâm với tiên sinh, rõ ràng là cô đang cố tình. Nhưng trong mắt tất cả mọi người, những điều cô làm chỉ như một đứa trẻ thích gây sự chú ý của tiên sinh mà thôi, tất nhiên lần nào cũng đều kết thúc trong thất bại, hoặc là ngay lập tức rời đi vào ngày hôm sau.

Có thể nói, đây là lần đầu tiên Dạ tiểu thư ngồi ăn cơm ở đây, cũng là lần đầu tiên được tiên sinh công khai nắm tay đi vào cửa chính.

Dạ Hề Hề tiếp tục húp canh, cô còn muốn lấy lòng ông chú đẹp trai này bằng cách cũng múc một bát rồi cầm tới trước mặt anh.

Richard White, trợ lý ở bên cạnh anh nhiều năm, ghé vào lỗ tai anh thì thầm vài câu, anh khẽ gật đầu, sắc mặt không đổi giống như đã biết trước kết quả.

Quay đầu về phía Dạ Hề Hề đang đứng chờ, nhìn biểu cảm như chú chó con trên gương mặt cô, Anh vươn tay nhận lấy bát trong tay cô rồi ấn cô ngồi xuống ghế: “Ăn đi.”

Cô gật đầu, có vẻ hơi do dự nhưng vẫn quyết định ngẩng đầu lên hỏi anh “Chú ơi, vì sao chú… không ăn ạ?” Anh không ăn mà cứ nhìn chằm chằm vào cô khiến mặt cô thiếu tự nhiên nóng ran lên.

Anh lại nhìn qua đây, cô lập tức khẩn trương cúi đầu nắm chặt chiếc thìa gốm sứ trong tay.

“Anh không đói.” Jersey đưa tay nhẹ xoa đầu cô, cô khẽ gật đầu. Thật là kỳ quái, bụng của cô sớm đã kêu váng trời thế mà chú ấy lại không đói.

Dạ Hề Hề tiếp tục cúi đầu ăn cơm. còn anh chống tay lên đầu nhìn cô ăn cơm ngon lành, chỉ cần được nhìn cô như thế này thôi cũng thấy no rồi, môi anh hơi cong lên mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Anh đã tiêu diệt hoàn toàn cái tổ chức làm em bị thương, sau này sẽ không còn ai có thể tổn thương em được nữa.” Giọng nói của anh rất nhẹ nhưng toàn bộ mọi người trong phòng đều có thể nghe thấy.

Người hầu có thể nghe hiểu tiếng Trung ở đây khá nhiều, bởi vì từ khi ông chủ đời trước cưới bà chủ là người Trung Quốc thì mọi người ở đây đa phần đều nói được tiếng Trung, tuy các chủ nhân đều nói tiếng Ý và Tiếng Anh cực kỳ lưu loát, nhưng muốn làm một người hầu hoàn mỹ đủ tư cách phục vụ cho gia tộc Moramike thì bọn họ cần phải biết cả tiếng Trung nữa.

Cho nên khi nghe câu nói của Jersey, những người hiểu được đều cảm thấy bất ngờ.

Đã bao lâu rồi tiên sinh không tham gia vào mấy chuyện đánh giết của tổ chức? Hình như chưa lần nào thì phải, ngài vẫn luôn rất cẩn thận, và cực kỳ trầm ổn, ngài thích dùng thủ đoạn tàn nhẫn đê tiện khiến đối thủ thất bại từ từ, chứ chưa bao giờ lấy thế lực ngầm ra giải quyết cấp tốc một tổ chức như lần này. Trước kia ngài ấy sẽ giữ lại một hơi tàn cho đối thủ, sau đó nhìn bọn họ giãy dụa rồi mới tiếp tục hành hạ.

Jersey không phải kẻ tàn nhẫn, nhưng cũng không phải là người nhân từ, có thể một tay nắm giữ cả gia tộc thì nhất định phải có thủ đoạn của riêng mình. Nhưng hiện nay ngoài ánh sáng tổ chức này vẫn là một công ty kinh doanh vận tải, tuy địa vị trong thế lực ngầm của họ rất lớn, nhưng ngài ấy chưa bao giờ kích động đến mức hủy diệt cả một tổ chức như thế này, vì điều đó sẽ khiến toàn giới Mafia náo loạn.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô gái ngây ngô đang không hiểu chuyện gì xảy ra kia, tại sao chủ nhân lại cưng chiều cô gái này như vậy? Ông chủ của bọn họ… từ khi nào bắt đầu yêu thương Dạ đại tiểu thư như vậy? Thật làm cho mọi người khó hiểu.

Dạ Hề Hề hoàn toàn không hiểu lời nói của anh nhưng cô biết, anh đang nói sẽ không để bất cứ ai ức hiếp cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK