Lương Giai Mộc giương lên đôi môi đỏ mộng của mình giả vờ hướng đến gần gương mặt của hắn. Nàng biết hắn rất ghét để người khác chạm vào mình, đặt biệt là nữ nhân. Cái tên mắc bệnh sạch sẽ như hắn lúc này ắc hẳn đang rất tức giận.
"Bổn Vương chưa thấy nữ nhân nào như ngươi, không có liên sỉ"
Nam Cung Dạ nhìn gương mặt cùng hành động của nàng hiện tại thật khiến hắn giận không chịu được. Nhưng khi nhìn kĩ nàng, hắn vô thức cảm thấy biểu tình của nàng có chút xinh xắn...nhất là chiếc môi đỏ mộng này. Trong đầu hắn chợt nhớ đến tình cảnh ngày hôm đó, cảm giác lúc môi nàng chạm vào mặt hắn, có chút ấm nóng có chút mềm mại...Không hiểu tại sao nhìn môi nàng từ từ áp sát vào mặt hắn, hắn không những không chán ghét mà ngược lại còn có phần chờ đợi.
"Haha...người hiện tại rất muốn giết chết ta phải không. Nhìn ngươi kìa tức giận đến nỗi trên mặt đều ửng đỏ"
Khi môi nàng sắp chạm vào mặt hắn cư nhiên lại rời bỏ, hắn như thế nào lại cảm thấy càng thêm tức giận. Nữ nhân này đang trêu đùa hắn, hắn hiện tại là vì không thể cử động nếu không thì...
"Được rồi...đừng nhìn ta câm nhẫn như vậy nữa. Ta hôm nay không phải đến để giết ngươi, ta chỉ muốn lấy lại tranh vẽ của ta thôi."
"Ngươi là người vẽ ra bức họa?"
"Đúng vậy"
"Ta thật không tin nổi"
"Cái gì không tin chứ...Trên bức họa còn có ấn kí của lão nương"
Hắn càng lúc càng cảm thấy nữ tử trước mặt vô cùng thần bí, nàng không chỉ giỏi thuật dịch dung, tài vẽ tranh thì có một không hai. Nếu luận về võ nghệ cũng thuộc hạng cao nhân, nàng rốt cuộc là người như thế nào, hành tung kì lạ, hành động tùy hứng. Đây là nữ tử đặc biệt nhất mà hắn từng gặp.
Lương Giai Mộc cầm lấy bức họa, sau đó liền tìm kiếm thứ gì đó nhưng vẫn không nhìn thấy. Nàng muốn nhân cơ hội lần này tìm kiếm sổ sách ghi chép của hắn, nhưng toàn bộ đều là số sách ghi chép giao thương bình thường. Nàng trong lòng thầm nghĩ, hắn có khi nào là một người tốt, liêm chính không gây nên tội ác...nàng thật không tin ở vị thế của hắn lại không tham nhũng, tư lợi cá nhân.
Haiz...nàng quyết định không nghĩ nữa, lần này cũng là vì may mắn nên mới thoát chết. Tốt nhất là không nên va vào hắn làm gì...con người này nguy hiểm như thế tránh càng xa càng tốt.
"Này ta đi đây...ngươi yên tâm sau này ta sẽ không đến làm phiền ngươi nữa."
"Ngươi không thể cướp tranh của bổn vương"
"Đây là tranh của ta"
"Bổn Vương nhất định sẽ bắt được ngươi...ngươi tốt nhất là chạy càng xa càng tốt"
Lương Giai Mộc nhìn thái độ đe dọa kia của hắn làm nàng khá bực tức. Cái tên này thật tự mãn...hụ hụ nhưng gương mặt này cũng quá đẹp mắt làm nàng thật muốn sờ sờ thử một chút. Haiz...nàng thật sự không có tiền đồ mà, đừng bị sắc đẹp của Nam Cung Dạ dụ dỗ chứ.
"Ngươi tốt nhất nên lo cho mình trước đi...ta nói này, cơ thể ngươi hiện tại đang phát hỏa đúng không? Sau khi ta đi, ngươi tìm người mà...chuyện đó chuyện đó cho tốt. Chúc vui vẻ, haha"
Nam Cung Dạ đây là lần đầu tiên hắn rơi vào thế bị động như vậy, nữ nhân này cơ nhiên hạ xuân dược hắn. Bây giờ nàng ta lại muốn chạy, còn cười giễu cợt hắn, khiến hắn thật muốn giết người.
Nam Cung Dạ nghiến răng nghiến lợi hướng về phía nàng bật ra từng chữ một, ngữ điệu mang theo sát khí nồng đậm.
"Ngươi mau giao giải dược cho bổn vương"
"Thuốc giải...làm gì có chứ, loại dược này cách giải duy nhất là phải cùng người khác...vận động. Ngươi chắc là hiểu ta nói gì chứ?"
Nam Cung Dạ nhìn biểu cảm của nàng khi nói đến những chuyện này lại không chút ngại ngùng nói trôi chảy như vậy, nàng rốt cuộc là nữ nhân thế nào vậy?
Hắn nhìn nàng thật sâu, sau đó cũng lên tiếng.
"Ngươi có hôn phối hay chưa?"
"Hả..."
Lương Giai Mộc có phần khó hiểu, hắn hỏi chuyện này làm gì?
"Bổn vương hỏi ngươi đã định hôn phối hay chưa?"
"Cái này..."
"Mau nói"
"Chưa có"
Ấy...Nàng mắc mớ gì phải trả lời hắn chứ, Lương Giai Mộc ngươi cũng rảnh rỗi quá rồi hiện tại ngồi phiếm chuyện với kẻ muốn giết mình.
"Nếu chưa định chuyện chung thân thì gả cho bổn vương đi"
"Cái gì???"
Lương Giai Mộc bị hắn làm cho cả kinh muốn té ngã, sau đó nàng liền bật cười thành tiếng.
"Nam Cung Dạ ngươi bị trúng dược đến hồ đồ luôn rồi, ngươi cũng thật biết nói đùa"
"Bổn vương không nói đùa...nếu xuân dược này chỉ có thể giải bằng cách đó...thì bổn vương chọn ngươi"
Nàng như bị nghẹn họng, tên này đang nghĩ cái gì vậy chứ. Nàng nhìn gương mặt hơi cúi đầu có phần khó nói của hắn làm nàng bật cười. Cái tên này không phải đang xấu hổ chứ, đây là Trấn An Vương băng lãnh mọi ngày sao?
"Này...ta đi đây"
"Nếu ngươi dám bỏ đi...Bổn Vương thề sẽ bắt được ngươi trở về giam cầm suốt đời"
Lương Giai Mộc thấy thái độ hắn hung hăng như vậy thật không thể nói nổi. Được rồi nàng cũng nên chừa đường lui cho mình, ngộ nhỡ sau này bị hắn bắt lại thật thì quá thê thảm rồi, nàng tin nam nhân này nói được sẽ làm được. Thêm một kẻ thù không bằng bớt đi một kẻ thù.
"Người huynh đệ này...đừng tức giận nữa. Thứ ta hạ trên người ngươi thật ra không phải xuân dược, chỉ là một chút dược tính đặc biệt thôi. Hai canh giờ sau nội khí trong người ngươi sẽ hồi phục trở lại"
"Ngươi dám lừa Bổn Vương"
"Hì hì...ta chỉ đùa một chút thôi, không ngờ ngươi thật không có chút hiểu biết gì về xuân dược"
"Ngươi..."
Nam Cung Dạ còn chưa nói hết câu, người kia đã rời đi một cách nhanh chóng để lại một thân ảnh âm hàn ngồi trên gường. Cả người hắn đã bắt đầu có nội lực trở lại, hai tay siết chặt. Chuyện hôm nay hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng. Hắn nhất quyết phải bắt con chuột nhỏ này về cho bằng được, sau đó từ từ mà hành hạ. Nếu hắn đoán không lầm thì nàng chính là thủ hạ do Nguyệt Thần giáo phái tới điều tra hắn.
"Chuột nhỏ...ngươi chạy không thoát đâu"
Lương Giai Mộc cuối cùng cũng thuận lợi ra khỏi phủ Trấn An Vương, vừa ra bên ngoài đã nhìn thấy A Nhĩ chờ sẵn, bên cạnh còn có một nhóm thủ hạ của nàng.
"Chủ nhân...người rốt cuộc cũng ra rồi, làm muội sợ chết đi được. Muội còn định mang người vào cứu chủ nhân"
"Muội ngốc quá, sau này đừng hành sự lỗ mãn như vậy nữa"
"Muội hiểu rồi, chủ nhân người không bị thương ở đâu chứ?"
"Ta vẫn rất tốt, hơn nữa muội nhìn đây"
"Chủ nhân người lấy được tranh rồi"
"Đúng vậy, ta đại công cáo thành rồi"
Lý Phủ
Buổi sáng, thời tiết của hôm nay nắng sớm rất đẹp, Lương Giai Mộc đang giúp Lý đại tiểu thư chảy tóc. Lúc này bên ngoài bỗng nghe thấy tiếng chạy gấp của A Lan, nàng ta vừa vào liền nói gấp.
"Tiểu thư...thánh chỉ đến rồi"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện để mình có động lực cập nhật nhiều hơn.
Danh Sách Chương: