• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lương Giai Mộc sau khi nghe hắn nói như vậy thì trong lòng thầm thở dài. Tên này muốn bao nhiêu cường giả liền có bấy nhiêu, tốn công nàng giải thích nhiều như vậy. Hắn nhất định là không quan tâm chút nào hết.

"Vương Gia, ta đây là đang nói nghiêm túc."

Nam Cung Dạ mắt phượng đen dài nhìn nàng, hắn thuận thế đưa tay nhéo nhéo lên bên má trắng hồng mềm mại kia. Trên môi hắn nở nụ cười đẹp đến yêu mị.

"Bổn vương không nói đùa..."

Lương Giai Mộc hiện tại không cử động được, trên má bị hắn nhéo có một chút ẩn đau nhưng cũng không thể né tránh. Nàng đành mặc kệ hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt nhàn nhạt không vui vẻ.

"Ta và ngài làm phu thê cái gì chứ, nghe đúng thật là oan đường."

"Sao lại không được? Làm vương phi của bổn vương có gì không tốt."

Lương Giai Mộc càng rơi vào trầm tư, tên này đúng thật là cố chấp. Nàng muốn tự mình hóa giải huyệt đạo nhưng chuyện này vẫn không thể gấp gáp được. Lần này muốn chạy trốn e là không dễ dàng gì.

"Ta nói này...ngài có phải là muốn lấy ta ra làm tấm bình phong cho ngài không?"

"Nàng có ý gì?"

"Là chuyện ngài thích nam nhân, chính là sợ bị người khác đàm tiếu nên mới làm như vậy."

Nam Cung Dạ vừa nghe sắc diện lập tức chuyển sang đen xạm. Hắn dùng tay cốc nhẹ lên trán nàng.

"Ây...ya"

"Bổn vương thật không biết cái đầu nhỏ này của nàng đang nghĩ cái gì trong đó..."


"Bị ta nói trúng tim đen rồi chứ gì?"

"Nàng..."

Nam Cung Dạ không muốn để nàng tiếp tục nói năng hàm hồ, chuyện hắn chán ghét nữ nhân là có thật, nhưng không phải vì thế mà nói hắn yêu thích nam nhân. Đó là vì hắn lúc trước chưa gặp được nàng mà thôi.

Hắn mạnh mẽ choàng tay qua eo nhỏ nhắn, kéo một cái làm cả người nàng kề sát vào lòng ngực hắn. Ánh mắt như phát ra lửa nóng nhìn thẳng vào gương mặt của người nào đó.

"Bổn vương nói lần cuối cùng, ta không hề thích nam nhân...nàng có muốn kiểm chứng hay không?"

Lương Giai Mộc cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn từng chút một phả vào hai bên má mình. Hắn bị nàng làm cho tức giận đến vậy sao.

"Không cần...tránh...tránh ra đi."

Nam Cung Dạ giọng nói trầm thấp mang theo ngữ khí có phần đe dọa. Bên tay khẽ nâng cằm nàng lên đưa đến gần gương mặt của hắn. Ánh mắt nóng rực mà nhìn xuống môi nàng.

"Nàng vẫn chưa tin bổn vương?"

"Tin...ta tin được chưa."

Lương Giai Mộc lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình yếu thế trước người khác đến như vậy. Đúng là đừng nên chọc hắn nổi giận mà.

"Ngài giải huyệt đạo cho ta trước rồi nói tiếp có được không?"

"Không được."

Nàng biết trước là như vậy mà, nàng hiện tại còn phải mau chóng trở về mang thuốc giải cho Lý Lâm Ngọc, không thể cứ mãi đôi co với hắn.

"Ngài giải huyệt cho ta trước, ngài nói gì ta cũng nghe theo được chưa."

Nam Cung Dạ biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, nàng đừng mong lần này có thể trốn thoát. Hắn mắt phượng khẽ đảo, môi mỏng cười lên mê hoặc.

"Có thật nói gì nàng cũng nghe theo không?"

"Đúng vậy, ngài giải huyệt cho ta trước đã."

"Bổn vương muốn nàng theo ta trở về Trấn An Vương phủ, ngoan ngoãn làm vương phi của bổn vương."

Lương Giai Mộc thở dài, hắn từ khi nào có ý định như vậy. Nói đúng ra thì nàng đã đắc tội với hắn không ít, đến bảo vật như Trấn Nguyên đan cũng bị nàng lấy mất. Chính vì vậy hắn phải rất ghét nàng mới đúng. Nhưng ngược lại khi hắn truy bắt nàng hết lần này đến lần khác về làm cái gì vương phi của hắn, đạo lý ở đâu chứ. Mang nàng về từ từ mà trừng phạt thì nghe hợp lí hơn nhiều.

"Được thôi...thả ta ra đi."

"Nàng đồng ý rồi đúng không?"

"Đúng vậy...được rồi chứ."

"Tốt lắm...hiện tại nàng đã là nương tử của bổn vương. Chúng ta trở về Trấn An Vương phủ đi."

"Này... ngài đã hứa thả ta ra trước."

Nam Cung Dạ cũng không giải huyệt đạo cho nàng mà lập tức bước đến bế nàng lên. Bên ngoài điện hắn đã sắp xếp cổ kiệu lớn chờ sẵn ở đó, hiện tại chỉ còn việc đưa nàng trở về vương phủ mà thôi.

"Ngài...ngài làm gì vậy?"

"Mang nàng trở lại Trấn An Vương phủ thành thân."

"Ngươi nuốt lời...thật đáng ghét. Bỏ ta xuống."


Lương Giai Mộc thấy mình sắp tiêu rồi, một khi bị hắn mang ta khỏi hoàng cung thì càng khó trở về hơn. Hơn nữa Lý Lâm Ngọc đang bị trúng dược không biết đã như thế nào, nếu còn kéo dài thời gian sợ là sẽ bị người khác phát hiện. Nàng đánh liều thi triển nội lực muốn phá giải huyệt đạo trong người. Phải nói việc này rất nguy hiểm, một khi không cẩn thận làm nội khí nghịch chuyển sẽ tự tổn hại đến chính mình.

Nàng vì quá nóng lòng, cho nên đến thời khắc huyệt đạo được phá giải thì trong ngực sinh ra một cổ nhiệt lượng, bên trong tạo ra một luồng khí tức khiến nàng bị nội thương. Trong lòng ngực truyền đến cảm giác đau đớn.Lương Giai Mộc trực tiếp ói ra một ngụm máu.

"Nàng..."

Nam Cung Dạ nhìn nàng như vậy liền hiểu ra ngay. Hắn không ngờ nàng quá liều lĩnh, vì muốn tức khắc phá giải huyệt đạo mà sử dụng nội khí lớn như vậy. Nhìn nàng bị thương trong lòng hắn vừa tức giận vừa lo lắng, nàng thật sự muốn trốn tránh hắn đến vậy sao. Hắn nhất thời sinh ra cảm giác đau lòng.

"Lương Giai Mộc, nàng bị làm sao rồi?"

Nam Cung Dạ chỉ thấy nàng hai mắt từ từ khép lại, nàng ngất rồi. Hắn giữ nàng trong lòng mình mà lay nhẹ, ánh mắt chứa đầy sự lo lắng, không ngờ nàng bị thương nặng đến như vậy. Trong lòng hắn bắt đầu có phần lo sợ.

"Mộc Nhi...nàng tỉnh lại..."

Nam Cung Dạ còn định truyền nội khí cho nàng, còn chưa kịp để nàng ngồi lên thì hắn đột nhiên bị Lương Giai Mộc bất ngờ đánh trả khiến hắn không kịp trở tay.

Lương Giai Mộc nàng bị nội thương là thật nhưng vừa rồi chỉ là giả vờ ngất đi. Nàng nhân cơ hội này phất ra một màng khói trắng, nhanh như cắt vận khinh cung phá hủy một bên xông cửa gỗ chạy trốn.

Nam Cung Dạ không ngờ bị nàng ra tay đột ngột đánh trúng vào một bên ngực. Hắn biết nàng không phải muốn lấy mạng hắn nên mới khống chế lực đạo, nếu không với nội lực kia của nàng, hắn sớm đã đi chầu Diêm Vương rồi.

"Người đâu đuổi theo cho bổn vương."

Nam Cung Dạ cho người đuổi theo tìm kiếm khắp cả mọi ngóc ngách trong cung, hắn biết nàng chưa chạy xa được. Hắn cùng một nhóm thuộc hạ chia ra tìm kiếm ở khắp nơi. Lương Giai Mộc đừng mong bổn vương sẽ dễ dàng bỏ qua cho nàng, chỉ cần nàng chưa chạy ra khỏi hoàng cung thì hắn nhất định sẽ tìm thấy nàng.

Lương Giai Mộc không ngờ hành động của hắn lại nhanh đến như thế. Nàng còn chưa kịp cắt đuôi hắn thì hiện tại đã nhìn thấy bọn họ đang lùng sục tìm nàng khắp nơi. Đúng thật là phiền phức mà, nàng cẩn thận mà ẩn thân nơi khác, cố né tránh đám người truy lùng phía trước.

"Tìm bên đây...chỗ kia..."

"Đi qua bên phía này..."

"Vào đây xem thử..."

Tất cả các cung nữ cùng hạ nhân xung quanh đều mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau. Không biết trong cung đã xảy ra chuyện gì mà lại có nhiều người tuần tra, lục soát đến vậy. Không phải là có thích khách đang lẫn trốn đó chứ.

Lương Giai Mộc trong lòng thầm mắng chửi, Nam Cung Dạ hắn muốn ép nàng vào chỗ chết thật sao. Thuộc hạ của hắn không có chỗ nào là không rà soát triệt để, đúng là Trấn An Vương có khác. Hắn cường giả đến độ ở trong cung muốn làm gì thì làm, không một ai dám ngăn cản hắn. Dưới tình hình như vậy, nàng không lâu nữa nhất định sẽ bị bọn chúng bắt được.

Nàng lẫn trốn đến phía Đông của hoàng cung, nơi này không biết là địa phương nào nữa. Lương Giai Mộc ẩn nấp sau một tản đá lớn gần đó quan sát tình hình. Còn không trụ được lâu thì đã thấy Nam Cung Dạ dẫn theo một nhóm thuộc hạ tiến về phía này. Chết chắc rồi, nơi đây trống trải như vậy biết lẫn trốn đi đâu tiếp đây.

"Qua bên đó tìm thử..."

Lương Giai Mộc nhìn thấy bọn họ sắp đến đây, bên tay nàng theo phản xạ chuẩn bị xuất ra nội lực phòng thủ. Còn chưa kịp ra tay thì bên cổ tay đột nhiên bị người nào đó nắm lấy, chưa đợi nàng phản ứng đã bị hắn kéo đi.

"Không muốn bị phát hiện thì đi theo ta."

Lương Giai Mộc còn chưa kịp nhìn rõ mặt hắn đã bị hắn kéo bước vào bên trong của một gian phòng lớn. Hắn cùng nàng vào trong sau đó lập tức đóng cửa lại.

"Ngươi..."

"Sư phụ không nhìn ra đồ nhi luôn sao?"

Lương Giai Mộc lúc nãy còn tưởng là người nào khi không đến giúp nàng. Hóa ra chính là tên đồ đệ này của nàng, Vũ Thiên Hàn.

"Ngươi sao lại vào cung rồi?"

Vũ Thiên Hàn bên ngoài khoác một chiếc trường bào lông xám, bên trong vận bạch y tinh khiết. Gương mặt có phần tái nhợt, thiếu đi sinh khí. Hắn giọng điệu trầm ấm lo lắng.


"Chuyện này nói sau đi, sư phụ người đang bị Trấn An Vương truy bắt?"

"Đúng như vậy...cũng may là ta chạy thoát."

Vũ Thiên Hàn quan sát nàng hết một lượt, sau đó lo lắng hỏi tiếp.

"Người không bị làm sao chứ?"

"Ta không sao, chỉ là tên kia...hắn sắp tìm đến đây rồi."

Vũ Thiên Hàn không nói gì thêm, hắn lần nữa kéo tay nàng đi đến bên giường lớn.

"Sư phụ mau nằm xuống."

"Ngươi có ý gì đây?"

Hắn gấp gáp không giải thích, trực tiếp kéo nàng bước lên lấy chăn bông phủ kín cả người nàng. Hắn cũng vừa mới nằm xuống bên cạnh, vén chăn đắp lên người thì bên ngoài đã nghe thấy tiếng bẩm báo.

"Thuộc hạ nhận mệnh Trấn An Vương truy bắt một người đang lẫn trốn trong cung, thuộc hạ mạo muội xin Bình Nam vương cho ti chức vào trong xem xét."

Bên trong truyền đến vài tiếng ho khan nối tiếp nhau, sau đó mới có một tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên.

"Hụ...hụ ngươi vào đi."

"Đa tạ lục vương gia."

Lương Giai Mộc nén đi hơi thở của mình tránh để người khác nhìn ra, nàng cứ như vậy nằm yên bên dưới lớp chăn dày.

"Ngươi có phát hiện gì bất thường không?"

"Bẩm vương gia, là thuộc hạ lỗ mãng đã làm phiền ngài nghỉ ngơi. Thần xin lui ra ngoài."

"Hụ...Hụ được rồi, ngươi đi đi."

Lương Giai Mộc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tên đó rốt cuộc chịu bỏ đi rồi. Nhưng còn chưa kịp vui mừng thì bên ngoài lại nghe được giọng nói của một người khác vang lên.

"Lục hoàng tử ngươi gần đây sức khỏe như thế nào?"

"Hoàng thúc..."

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Truy đến tận nơi luôn rồi.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK