• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trước khi Lương Giai Mộc tỉnh lại, một ngày trước đó Bắc Đường Thanh Di đã đến Trấn An phủ. Nàng ta sau khi được thái hoàng thái hậu gọi đến An Lạc cung cũng hiểu được một phần. Nàng ta đối với chuyện lần này trong lòng vô cùng vui mừng. Xem như đây là một cơ hội để nàng có thể từng chút một mà tiếp cận Nam Cung Dạ. Nếu phía sau đã có thái hoàng thái hậu chóng lưng thì nàng ta không tin dưới áp lực trong triều nội sẽ không làm lay chuyển được ý định của Trấn An Vương. Chuyện Nam Cung Dạ đồng ý cho nàng tạm thời lưu lại Trấn An phủ xem như cũng là bước đầu tiên trong kế hoạch. Mặc dù biết Nam Cung Dạ là vì một nguyên cớ khác mới đồng ý để nàng tạm thời ở lại đây. Nhưng nàng ta tin rằng với cơ hội lần này, một khi đã vào được Trấn An phủ thì rất nhanh sẽ có một ngày chính bản thân mình sẽ ngồi vào vị trí Vương Phi cao quý.

Chuyện Bắc Đường công chúa rời hoàng cung hiện tại đang lưu lại ở Trấn An phủ đã được Lâm Thiên Lạc cho người truyền tin đi khắp nơi. Trên dưới các quần thần đều biết chuyện này, đây cũng là một trong những mưu tính của bà ta. Muốn đem chuyện này âm thầm lan truyền khắp nơi, để lời đồn đại càng đi xa hơn thì sẽ càng gây nhiều bất lợi cho Nam Cung Dạ. Hơn nữa bà ta còn cho người thêu dệt về chuyện hôn sự giữa Trấn An Vương và Bắc Đường nhị công chúa, càng muốn nhiều người tin rằng chuyện này là sự thật, là chuyện đã được định đoạt. Bằng những điều này cũng chứng minh được bà ta là một người có lòng dạ thâm sâu khó lường. Phải nhớ là Lâm Gia cũng không thuộc dạng yếu thế. Nếu không phải như vậy thì Lâm Thiên Lạc cũng đâu có thể leo lên được đến đây, mà còn ngồi vững vào vị thế thái hoàng thái hậu tôn quý kia được.

Bắc Đường Thanh Di lúc này cũng đã đi đến chỗ của ba người bọn họ. Nàng ta liếc nhìn sơ qua Lương Giai Mộc, trên môi vừa nói vừa nở nụ cười ôn hòa, cả người làm ra vẻ thân thiện hòa nhã. Nhưng trong lòng thì không như vậy, nàng ta sau đó mới nhẹ nhúng người hướng đến chỗ Nam Cung Dạ ra lễ.

"Thanh Di thỉnh an vương gia, trong lúc đi dạo không nghĩ tới còn có thể gặp ngài ở đây. Hơn nữa Lương muội muội cũng đang ở đây, thật trùng hợp quá."

Đối với sự xuất hiện của Bắc Đường Thanh Di ở Trấn An vương phủ, Lương Giai Mộc có phần bất ngờ. Nàng biết trừ khi Nam Cung Dạ cho phép thì không một ai có thể tùy ý đối với hắn an bàn sắp đặt. Nếu là như vậy thì chuyện Bắc Đường Thanh Di có mặt tại nơi này chẳng lẽ là...

"Cung Dạ, là chàng đã..."

Nam Cung Dạ thấy nàng đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, trong lòng cũng rối loạn không ít. Hiện tại không biết phải giải thích với nàng như thế nào, hắn trước mắt thấy không nên đem chuyện trao đổi Đàm Linh thảo ra nói với nàng. Với tính cách này của nàng, hắn không muốn nàng vì chuyện này mà nghĩ ngợi nhiều.

Biết nàng định hỏi gì, hắn lúc này chỉ đành bất đắc dĩ trả lời.

"Mộc Nhi, Bắc Đường công chúa là vì cảm thấy hoàng cung nhàm chán nên muốn ra ngoài thành du ngoạn. Chính vì vậy sẽ tạm thời lưu lại đây, ta đối với chuyện này cũng đã đồng ý."

Du ngoạn kinh thành sao? Lương Giai Mộc cười khinh trong bụng, rõ ràng đây là mượn cớ để tiếp cận Nam Cung Dạ mà. Đừng tưởng nàng không nhìn ra ý định của nàng ta. Nhưng Nam Cung Dạ như thế nào lại không nhìn ra được, còn cho nàng ta lưu lại đây. Thật khó hiểu mà...

Lương Giai Mộc che giấu cảm xúc không vui trong lòng, tại nơi này nàng cũng không muốn truy hỏi nhiều. Nam Cung Dạ nếu đã đồng ý cho nàng ta tạm thời lưu lại thì coi là vậy đi. Đây là chỗ của hắn, nàng cũng không quản được.

"Cung Dạ, chúng ta mau đến đùng cơm đi. Ta cảm thấy đói rồi."

"Được."


Bắc Đường Thanh Di làm sao có thể bỏ qua cơ hội lần này, nàng ta cứ theo đó mà thuận thế muốn tiếp vào.

"Vương Gia, ngài và Lương muội muội định đùng bữa sao? Thanh Di đúng lúc cũng chưa dùng bữa trưa, hiện tại có thể cùng đi hay không?"

"Chuyện này..."

"Nếu vương gia cảm thấy Thanh Di đã làm phiền thì cũng không sao cả. Thanh Di có thể lui đi trước."

Nam Cung Dạ đối với lời nói này của nàng ta, tuy trong lòng không muốn nhưng cũng đâu thể chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt này mà trực tiếp thẳng thừng từ chối.

"Thôi được rồi, nàng cũng đi cùng đi."

"Tạ vương gia."

Bọn họ hướng đến phía đại sảnh lớn, cho người bắt đầu lần lượt mang thức ăn đến bày ra một bàn lớn. Lúc này đây, ở xung quanh bàn gỗ tròn, Nam Cung Dạ đương nhiên là sẽ chọn ngồi vào ghế bên cạnh Lương Giai Mộc. Bắc Đường Thanh Di tất nhiên là cũng thuận thời cơ định nhanh chân ngồi gần với hắn nhưng không ngờ giữa đường lại bị người khác giành trước. Không phải nói cũng biết người kia không ai khác chính là Bạch Tà lão nhân. Bà ta đã sống lâu như vậy rồi đương nhiên vừa liếc qua một cái liền nhìn ra được hết thải.

Bắc Đường Thanh Di không ngờ chính mình lại bị cái lão bà có vẻ ngoài kỳ quái trước mặt tranh giành chỗ ngồi. Trong lòng tuy bực tức nhưng cũng không thể làm gì được, chỉ đành ngồi vào chỗ khác.

"Mộc Nhi nàng ăn nhiều một chút."

Nam Cung Dạ thuận tay gấp mấy món cho vào bát nàng. Hắn biết nàng thích ăn nhất là gà nướng nên đã căn dặn cho hạ nhân làm rất nhiều.

Tuy bữa trưa hôm nay vô cùng thịnh soạn, toàn là các món nàng thích nhưng hiện tại cảm thấy trong lòng có chút không vui vẻ.

"Chàng không cần gấp nhiều như vậy. Chàng cũng mau ăn đi."

"Được."

Bắc Đường Thanh Di thấy hai người bọn họ thân mật như vậy, trong lòng sớm đã nổi lên ganh ghét với Lương Giai Mộc. Tuy là như vậy nhưng vẻ bề ngoài lại bày ra tư thế vui vẻ, từ tốn dùng bữa. Mỗi một cử chỉ đều hữu lễ nhẹ nhàng để bản thân toát lên vẻ thanh cao mà chỉ có những người được cẩn thận dạy dỗ, am tường mọi lễ nghi trong cung đình mới có được làm được.

Trái ngược lại với nàng ta, Lương Giai Mộc không màn nhiều lễ nghi như vậy. Nơi đây cũng đâu phải hoàng cung, chỉ có ăn một bữa thôi mà cần phải khổ sở như vậy không. Nàng bình thản đưa đùi gà nướng thơm ngon lên miệng ăn một cách ngon lành.

"Lương muội muội đúng thật là khẳng khái tiêu sái. Đến dùng bữa cũng có thể sảng khoái như vậy."

Lương Giai Mộc đáy mắt lạnh nhạt, những từ ngữ này không phải là dành để tả cho nam nhân hay sao. Nàng bình thản lạnh giọng hỏi lại.

"Ta như vậy có chỗ nào không đúng sao?"

"Làm gì có chứ, muội muội đừng hiểu lầm. Tỷ chỉ là lần đầu tiên gặp được nữ tử khác biệt như muội mà thôi."

Nhìn thấy ánh mắt ẩn hiện đầy ý nhị của nàng ta khi nhìn Nam Cung Dạ. Lương Giai Mộc thật sự không vui một chút nào. Nhìn cách dùng bữa của Nam Cung Dạ, nàng lúc này mới để ý đến tư thã điềm đạm của hắn. Đúng là từ nhỏ cũng đã ảnh hưởng bởi lễ nghi trong cung không ít. Cho nên đến hiện tại coi như tạo thành thói quen, so với Bắc Đường Thanh Di xem như là tương đồng. Chỉ khi đem so sánh với nàng mới khác xa một trời một vực.

"Mộc Nhi đang nghĩ gì vậy, nàng mau ăn nhiều một chút đi."

Lương Giai Mộc đang lơ đãng suy nghĩ bị tiếng nói của Nam Cung Dạ cũng hồi tỉnh.

"À...Không có gì. Ta ăn đã no rồi, hiện không muốn dùng thêm nữa."

Sau khi dùng bữa trưa xong xuôi, Nam Cung Dạ cũng theo lời hứa đích thân đưa Bạch Tà lão nhân đến hầm rượu quý của vương phủ tùy ý lựa chọn. Trước khi đi còndặn dò nàng trở về phòng nghỉ ngơi sớm. Lương Giai Mộc tâm tình không vui nên cũng không có ý định đi nơi nào khác, định sẽ trở lại phòng ngủ. Nhưng vừa rời đi được mấy bước lại bị tiếng nói của một người ngăn lại.


"Lương muội muội không cần rời đi gấp như vậy chứ, hay là ngồi lại đây cũng công chúa ta nói chuyện một chút có được không?"

Lương Giai Mộc thoáng dừng bước, cũng không quay đầu lại nhìn. Lúc này chỉ lạnh nhạt lên tiếng.

"Giữa ta và nhị công chúa có chuyện gì đáng nói chứ."

Bắc Đường Thanh Di lúc này khi chỉ có nàng ta và Lương Giai Mộc ở đây thì thái độ lập tức cũng biến đổi trở nên chanh chua cao lãnh hơn trước. Không còn bày ra vẻ mặt thiện lành, giả vờ giả vịt như ở trước mặt người khác.

"Tất nhiên là có rất nhiều chuyện cần nói rồi, chẳng hạn như chuyện đại hôn sắp tới giữa ta và Trấn An Vương ngài ấy."

Lương Giai Mộc lúc này mới quay người lại, tư thái vẫn rất bình thản như không, hai tay ung dung khoanh lại tư thả để trước ngực. Nhìn thẳng vào nàng ta, môi nở nụ cười châm biếm.

"Nhị công chúa vẫn là rất kiên trì không chịu từ bỏ, chuyện này không phải nhị công chúa đây tự mình muốn là được."

"Ngươi..."

Bắc Đường Thanh Di cố giữ lại bình tĩnh, ngăn cơn tức giận trong người.

"Chuyện đại hôn lần này đúng thật không phải chỉ một mình ta muốn mà ngay cả Trấn An Vương chàng cũng đã có ý đồng thuận. Chuyện này Lương muội muội như thế nào vẫn chưa hay biết?"

Lương Giai Mộc biết nàng ta đang cố ý chọc tức nàng. Nhưng mỗi một câu nói phát ra từ miệng nàng ta như thể tự tin nắm chắt trong tay, nàng có thể nhìn ra được. Chẳng lẽ trong những ngày nàng ngất đi đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

"Từ đầu chí cuối vẫn là nhị công chúa tự mình hát xướng, muốn nói như thế nào mà không được."

Bắc Đường Thanh Di tưởng còn sẽ đá động đến tâm nàng nhưng không ngờ Lương Giai Mộc lại bình thản như vậy. Nàng ta nằm chặt góc tay áo, trong lòng suy tính một chút lại nói tiếp.

"Lương muội nói như vậy nghĩa là vương gia ngài ấy vẫn chưa nói cho muội biết sao? Chuyện liên hôn sắp tới giữa ta và ngài ấy e là khắp cả kinh thành đều biết. Như thế nào muội vẫn chưa thông tường..."

"Ta khuyên nhị công chúa không cần phải hao tâm tốn sức nói nhiều nữa. Trừ khi Nam Cung Dạ tự mình thừa nhận, những thứ khác ta đều không tin."

Bắc Đường Thanh Di lúc này mới bước lại gần nàng hơn, trên mặt còn bày ra sự cảm thương nhưng bên trong là đang cười giễu cợt.

"Chỉ tiếc cho Lương muội tuổi vẫn còn trẻ chưa nhìn ra được. Chuyện hai nước liên hôn là chuyện vô cùng quan trọng. Nam Cung Dạ chàng ba ngày trước đã vào cung gặp thái hoàng thái hậu. Sau đó chàng liền cho người báo rằng muốn ta lưu lại ở Trấn An phủ. Ngài ấy và thái hậu đã nói những gì...người thông minh như muội chắc chắn sẽ nghĩ ra được. Việc chàng ấy mượn cớ là ta muốn rời cung để du ngoạn e rằng cũng chỉ là cái cớ mà thôi."

Từng lời nói của Bắc Đường Thanh Di nàng đều nghe rất rõ, không biết trong thời gian nàng hôn mê thì ngoài đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi. Thái độ vừa rồi khi nàng dò hỏi mơ hồ cảm nhận được dường như Nam Cung Dạ có việc đang giấu nàng. Đến đây Lương Giai Mộc liền xua đi ý nghĩ này của mình, nàng tin hắn. Chuyện như thế nào thì hỏi hắn sẽ rõ, nàng tin Nam Cung Dạ nhất định sẽ không che giấu nàng.

Lương Giai Mộc cũng không muốn đứng nơi đây nói dài dòng với nàng ta thêm nữa. Nàng liền rời đi, biết A Nhĩ hiện tại cũng đang ở đây nên nhờ nàng ấy chuẩn bị cho nàng một ít nước tắm. Sau khi tắm rửa xong xuôi mới quay lại phòng, trong lòng đang có tâm sự nên muốn một mình ở trong phòng nghỉ ngơi.

Đây là căn phòng mà nàng nhờ A Nhĩ báo lại cho La quản gia sắp xếp cho nàng. Trước đó nàng vẫn là ở trong tẩm phòng của Nam Cung Dạ nhưng hiện tại thấy bản thân lưu lại nơi đó có chút bất tiện. Mặc dù nàng không phải là cố hữu nhưng nàng vẫn cho là nữ tử chưa thành thân nếu như suốt ngày ở ru trú trong phòng của một nam nhân vẫn là không thích hợp cho lắm. Lương Giai Mộc lúc này đang tìm kiếm gương soi để chảy tóc, tóc nàng hiện tại vẫn còn ẩm ướt một phần. Nàng mới vừa chuyển qua nơi này khó tránh sẽ có vài thứ chưa chuẩn bị kịp.

Trong lúc Lương Giai Mộc đang loay hoay tìm kiếm thì ở phía sau lưng có một cánh tay vòng qua eo nàng ôm lấy. Một tay ôm người nàng tay khác nhẹ đặt lên mắt nàng che lại.

Lương Giai Mộc ban đầu còn định theo phản xạ mà phản kháng nhưng rất nhanh liền ngửi được mùi hương quen thuộc trên người hắn cho nên mới ngừng lại động thái.

"Là kẻ xấu xa nào?"

"Mộc Nhi đoán thử xem."

Nam Cung Dạ vừa nói vừa cố ý từ phía sau đưa môi kề sát vào vành tai nàng, giọng nói khàn trầm mê hoặc phả hơi thở nóng rực vào bên trong. Hành động ám muội chứa đầy ý nhị khiến nàng cũng phải đỏ mặt.

"Nam Cung Dạ, ta không phải tiểu hài tử, chàng lúc nào cũng muốn trêu chọc ta cả."


Nàng còn tưởng hắn sẽ thành thật buông nàng ra trước nhưng không ngờ bên vành tai không ngừng truyền đến hơi thở nóng rực. Nàng lúc này mới thoảng ngửi được mùi rượu trên người hắn, hắn đã uống rượu sao? Haiz...nhất định chuyện này có liên can đến sư phụ của nàng đây mà. Trong lúc nàng còn đang bận suy nghĩ thì trên vành tai ửng đỏ đột ngột truyền đến cảm giác ẩm ướt, ấm nóng lướt qua. Nàng còn chưa kịp rùng mình thì nơi đó lại truyền đến cảm giác tê đau, theo phản xạ nàng đưa tay thúc mạnh ra phía một cái.

"Ayy...Mộc Nhi không cần mạnh tay như vậy chứ?"

Lương Giai Mộc thấy hắn bị đau đưa tay ôm ngực, ban đầu nhìn đến thì có chút buồn cười. Nàng cũng không cố ý nha, ai bảo hắn...không đứng đắng như vậy chứ. Lương Giai Mộc thấy hắn ôm ngực không ngừng kêu đau liền lo lắng bước tới đỡ hắn. Nàng vừa rồi đã ra tay mạnh đến vậy sao...

"Cung Dạ, ta không cố ý. Chàng không sao chứ?"

Nam Cung Dạ thấy nàng đã mắc bẫy liền nhanh tay giữ lấy nàng, ôm nàng thật chặt trong lòng.

"Ôm Mộc Nhi thế này sẽ không cảm thấy đau nữa."

"Haiz...Chàng thật là, nhất định đã cùng sư phụ ta uống không ít rượu."

"Hôm nay Mộc Nhi đã hồi phục trở lại, ta đương nhiên vui mừng. Cùng sư phụ nàng uống vài ly cũng rất hợp lẽ."

Lương Giai Mộc thở dài trong lòng, chỉ sợ hắn cùng sư phụ nàng qua lại vài lần sẽ trực tiếp bị sư phụ biến thành sâu nghiện rượu như người.

"Chàng hôm nay còn uống nhiều như vậy. Nhất định tửu lượng không thể nào qua được sư phụ, nên mới bị người chuốt cho say mèm."

Nam Cung Dạ vui vẻ xoa xoa vai nàng, còn chơi đùa tóc nàng.

"Do tiền bối đã say đến không uống được nữa nên ta mới có thể trở về đây tìm nàng. Hơn nữa ta cũng không phải say mèm như nàng nói, nếu không thì đâu chỉ đứng đây ôm nàng mà đã trực tiếp đem nàng ăn vào trong bụng."

Lương Giai Mộc cả kinh ngước mặt lên nhìn hắn, đưa ánh mắt như hoài nghi cả thế giới nhìn hắn. Đây mới thật sự là con người thật của hắn sao? trời ạ~ nàng dường như ngửi được mùi nguy hiểm nồng đậm.

Nam Cung Dạ nhìn nàng như vậy liền bật cười thành tiếng.

"Nàng yên tâm bổn vương sẽ kiên nhẫn chờ đợi đến ngày vén len khăn loan cho nàng. Còn nữa, nàng vì sao không ở yên trong phòng lại muốn chuyển đến đây rồi?"

Lương Giai Mộc ánh mắt khẽ chuyển, hay là cứ nhân lần này dò hỏi hắn một chút.

"Cung Dạ, ta muốn hỏi chàng một việc."

"Nàng muốn hỏi gì sao?"

"Chàng không giấu giếm ta chuyện gì đó chứ?"






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK