• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sau trận đấu với đám sói hoang kia thì mặt trời cũng đã khuất dạng. Ngày hôm nay Nam Cung Dạ tốn quá nhiều thì giờ để đối phó với chúng, còn cả những cạm bẫy được bố trí trên đường đi. Hiện tại có trở về lại doanh trại e rằng cũng không kịp nữa, buổi đi săn ngày hôm nay sớm đã kết thúc rồi. Về việc người đứng ở phía sau sắp xếp mọi chuyện, Nam Cung Dạ trong lòng tám chín phần đã có đáp án. Điều này hắn cũng không mấy bận tâm nhiều, việc khiến hắn lo nghĩ lúc này chính là chuột nhỏ kia hình như đã giận hắn thật rồi. Nàng đến cả túi nước của hắn cũng không chịu nhận lấy.

Lương Giai Mộc lúc này thái độ vẫn luôn lạnh nhạt với hắn, hiện tại nàng cũng không kịp quay về thì hẳn là đêm nay phải đừng chân tại nơi này. Nàng đi về phía trước dắt ngựa cưỡi của chính mình cách đó không xa.

Hiện tại bọn họ có ba người nhưng chỉ có hai con ngựa thì nhất định Lương Giai Mộc phải cưỡi chung với một người trong số họ. Nam Cung Dạ tất nhiên là lường trước được việc này nên nhân lúc nàng dẫn ngựa đến liền đi theo bên cạnh thay nàng cầm lấy dây cương.

"Để bổn vương giúp nàng."

Lương Giai Mộc không nói gì định đưa dây cương về phía hắn. Đúng lúc này Vũ Thiên Hàn cũng cưỡi ngựa đi đến đưa tay về phía nàng.

"Nếu ngựa của sư phụ đã nhường cho hoàng thúc, hay là người ngồi cùng ta đi."

Nàng hiện tại không muốn ngồi cùng với Nam Cung Dạ, trong lòng cứ nhớ tới những lời hắn nói lúc nãy. Tuy nàng đoán biết hắn có thể là vì lo lắng cho nàng nên mới nói những lời đó, nhưng mặc kệ hắn là vì ý gì thì đều có nghĩa là không tin tưởng nàng. Không tin nàng có khả năng cùng hắn vượt qua. Nàng cũng không phải là vô vụng đến mức khi gặp chuyện nguy hiểm gì cũng đều muốn tống nàng đi nơi khác.

Lương Giai Mộc trực tiếp đặt dây cương vào tay Nam Cung Dạ. Hắn còn tưởng nàng quyết định đi cùng hắn nên khóe môi khẽ cong lên nhưng sau đó rất nhanh ý cười đã bị dập tắt.

"Ngài đang bị thương nên cũng không tiện làm phiền.Ta qua ngồi cùng hắn sẽ thích hợp hơn."

Nam Cung Dạ giữ lấy cổ tay nàng, ánh mắt chứa đầy hàm ý nhìn về phía của Vũ Thiên Hàn.

"Bổn vương không ngại phiền, vẫn đủ sức mang nàng theo bên cạnh."

Vũ Thiên Hàn đương nhiên nhìn ra dụng ý từ ánh mắt kia của hoàng thúc. Nhưng hắn lần này cũng không muốn nhúng nhường mà trực tiếp lên tiếng đáp trả.


"Hoàng thúc thân phận cao quý sao có thể phiền người như vậy. Cứ để Tiểu Mộc ngồi cùng ta sẽ hợp với lễ nghi hơn."

Nam Cung Dạ ấn đường chợt nhíu chặt, Tiểu Mộc...? Gọi cũng thân thiết lắm, khiến hắn nghe thật chướng tai.

"Bổn vương không chấp nhận thì thế nào?

Lương Giai Mộc đứng ở giữa mơ hồ còn có thể nhìn thấy được tia lửa bắn ra từ hai người bọn họ. Hai người này sao cứ phải vì chuyện nhỏ này làm cho căng thẳng cả lên. Đến nàng cũng cảm thấy phiền rồi, chính vì vậy nàng đã kiên quyết đưa ra một giải pháp thuận cả đôi đường. Cũng từ đấy đã khiến hai người bọn họ không còn nói được lời nào nữa.

...

Lương Giai Mộc ung dung ngồi trên lưng ngựa dẫn đầu đi trước, để lại hai đại nam tử không mấy tình nguyện cùng cưỡi trên lưng của một con ngựa. Hai người bọn họ không ai nói tới ai, còn nàng thì cảm thấy quyết định của chính mình thật không tồi. Trong lòng chỉ thầm cảm thương cho con ngựa đáng thương kia, đã chịu không ít khó khăn rồi.

Nàng tìm đến bên cạnh một con suối nhỏ, quyết định dừng chân tại đây. Tất nhiên hai người phía sau cũng vui vẻ đồng ý.

Bọn họ nhặt cây khô xung quanh, không quá khó khăn rất nhanh liền đốt lên một tụ lửa nhỏ. Vừa đủ tạo ra ánh sáng, vừa dùng nó để nướng thức ăn. Quan trọng nhất chính là dùng để sưởi ấm, càng về đêm nhiệt độ ở nơi này càng giảm nhanh trở nên lạnh lẽo vô cùng. Lương Giai Mộc ngồi bên cạnh đốm lửa sưởi ấm hai bàn tay mình. Không biết hai người họ lại đi đâu, nàng ngồi một lúc sau thì cũng thấy hai người họ trở lại, trên tay còn mang theo thịt thú rừng và trái cây vừa mới hái.

Vũ Thiên Hàn ném một quả táo nhỏ về phía nàng.

"Sư phụ...đón lấy."

"Được..."

Lương Giai Mộc đúng lúc đang đói bụng vừa nhận lấy liền đưa lên miệng cắn một miếng lớn. Vừa nhai được một vài cái thì đôi mắt cũng nheo lại, nhăn mặt hướng về phía hắn trách móc.

"Chua chết đi được...ngươi cố ý phải không?"

Vũ Thiên Hàn nhìn biểu cảm trên gương mặt của nàng khá đáng yêu, vừa không biết chính mình nên nhanh chóng nuốt xuống hay là nhả ra. Động thái này của nàng khiến hắn bất giác bật cười lớn tiếng.

"Ngươi quả nhiên là cố ý."

Hắn vừa cười vừa xua tay chối bỏ.

"Ta không có..."

Lương Giai Mộc không nhịn được không mà phun ra, cảm giác chua đến ê cả răng làm nàng nhăn mặt. Đúng lúc đó bên miệng đã được một người đút cho thứ gì đó mà vừa ném qua liền cảm nhận được vị ngọt của nó. Nàng ngơ ngác nhìn về phía của Nam Cung Dạ, hắn vừa cho nàng ăn thứ gì vậy chứ.

"Đây...là thứ gì?"

"Thế nào, có ngọt hay không?"

"Có chút ngọt...là kẹo sao?"

"Đúng là vậy..."

Nàng không thể hiểu nổi, nếu đây đúng thật là kẹo ngọt thì có chút kì lạ. Nam Cung Dạ mang kẹo theo bên người để làm gì chứ.

Đây không hẳn là kẹo ngọt, mà đúng ra nó chính là một loại dược thảo được điều chế có công hiệu tăng cường thể lực, so với thuốc bổ cũng có phần tương tự nhau. Là Tần Luân chu đáo căn dặn thái y chuẩn bị cho hắn, nguyên do là vì hắn luôn bận rộn công sự quan trọng nên thường xuyên không màng đến giờ giấc nghỉ ngơi điều độ. Chính vì vậy mới cho người mang đến chỗ hắn, có điều hắn không thường dùng đến nó, không ngờ hôm nay lại có cơ hội mang ra dỗ ngọt nàng.


Ba người bọn họ cùng nhau ngồi nướng thức ăn, chỉ trong chút lát mùi thịt thơm ngon đã truyền ra xung quanh. Bụng nàng sớm đã kêu gào từ lâu, lúc này nhìn thấy thức ăn thơm ngon trước mặt, ánh mắt liền trở nên chờ mong muốn được nếm thử.

Nam Cung Dạ cũng nhìn ra được điều này, hắn đã cẩn thận nướng chín cho nàng một miếng thịt thỏ thơm ngon. Hắn rất nhanh giành lấy cơ hội đưa qua cho nàng. Trong lòng có phần chờ mong được nhìn thấy nét mặt vui vẻ của nàng.

"Nàng mau ăn đi."

Lương Giai Mộc nhìn chiếc đùi thỏ chính vàng trước mặt, trong lòng bối rối không biết có nên nhận hay là từ chối mới phải. Cùng lúc này Vũ Thiên Hàn mới lên tiếng giải thích.

"Sư phụ không dùng được thịt thỏ, đây là gà rừng nướng mà người thích nhất."

Nhìn thấy gà nướng bên cạnh nàng vui vẻ nhận lấy, còn không quên hướng về phía Nam Cung Dạ phân trần.

"Ta vẫn thích ăn thịt gà hơn..."

Nam Cung Dạ thất vọng thu tay về, hắn lại một lần nữa thất bại. Xem ra nàng và lục hoàng tử từ lâu đã quen biết với nhau, còn có vẻ rất thân thiết. Đến cả thứ nàng thích và không ưa thích hắn ta đều nắm rõ. Hắn biết giữa nàng và lục hoàng tử có mối quan hệ sư đồ, nhưng làm sao hắn không nhìn ra tâm tư của Nam Cung Thiên Hàn đã sớm hướng về phía nàng. Chính vì điều này càng khiến Nam Cung Dạ trở nên buồn bực. Đối thủ trước mặt mình đang chiếm quá nhiều ưu thế, hắn hiện tại chỉ đành hậm hực ngồi một góc gậm đuồi thỏ.

"Sư phụ...thiếu chút nữa thì quên mất. Đây là quà mừng sinh thần của người."

Nam Cung Dạ ngồi một góc nhưng vẫn không quên nghe ngóng. Hôm nay là sinh thần của nàng sao?

Vũ Thiên Hàn lấy trong người ra một hộp gỗ nhỏ tinh xảo, đây vốn là quà mừng sinh thần mà hắn muốn sau khi trở về doanh trại sẽ tặng cho nàng. Nhưng không lường trước được lại có tình cảnh như lúc này, cùng nàng mừng sinh thần nơi rừng núi hoang vắng.

"Ngươi có lòng như vậy...còn mang cả thứ này theo bên mình?"

"Sư phụ có thích không?"

Lương Giai Mộc mở ra xem thử, thì ra là một chiếc vòng ngọc thạch lục bảo. Dưới ánh trăng có thể thấy nó đang chiếu sáng rất đẹp mắt, đây đúng thật là đồ thượng hạng.

"Rất đẹp...đa tạ."

"Người đeo vào thử đi."

Lương Giai Mộc mơ hồ có thể cảm nhận được tia sắc lạnh từ phía sau lưng mình truyền đến. Nàng lúc này mới hiểu được cảm giác lạnh hết cả sóng lưng là như thế nào. Nàng nhận thấy nếu còn tiếp tục sẽ có chuyện không hay xảy ra nên cất luôn chiếc vòng ngọc vào trong hộp gỗ.

"Hiện tại nơi đây không thích hợp lắm, ta trở về sẽ dùng sau vậy."

Vũ Thiên Hàn ban đầu có phần chờ mong nàng sẽ mang nó vào tay nhưng kết quả lại không như hắn trông đợi.

"Vậy cũng được..."

Lương Giai Mộc cảm thấy không khí ngột ngạt, nàng tò mò quay mặt nhìn về phía Nam Cung Dạ, quả nhiên thấy hắn đang nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt có phần phức tạp. Nàng không nhìn ra hắn hiện tại đang nghĩ gì.

"Ngài nhìn ta lâu như vậy có gì muốn nói sao?"

Nam Cung Dạ bị nàng bắt gặp nên lập tức chuyển dời tầm mặt đi nơi khác, nói gấp.

"Bổn vương cũng có quà mừng cho nàng."


Lương Giai Mộc trong lòng tò mò hỏi lại.

"Vậy quà mừng của ta đâu?"

Nam Cung Dạ chỉ là vừa rồi không muốn thua kém nên mới tiện miệng nói ra như vậy. Hắn hôm nay đi săn cũng không mang theo thứ gì quý báo cả, cùng lắm chỉ có trường kiếm và cung tên bên người. Đến cả ngọc bội tùy thân cũng không mang theo. Lúc này nghe nàng hỏi thì lúng túng sờ sờ trên người tìm xem có thứ gì dùng để tặng được không.

"Bổn vương..."

Nàng biết hắn cũng vừa mới biết được hôm nay là sinh thần của nàng nên không có lý nào mang theo quà mừng bên người. Nàng không muốn hắn khó xử nên nói rõ.

"Hay ngài cứ tặng ta kẹo ngọt kia là được rồi."

"Nàng thích nó thật sao?"

"Đúng vậy..."

"Được, bổn vương tặng cho nàng toàn bộ."

Lương Giai Mộc cũng không nói gì thêm mà chỉ đưa tay nhận lấy. Nhân lúc bọn họ đang sắp xếp chỗ nghỉ ngơi thì nàng âm thầm lấy lọ sứ chứa kẹo kia ra. Nàng đưa mũi ngửi ngửi, sau đó trút ra tay vài viên lớn bằng đầu ngón tay út. Không biết đây là loại kẹo gì nhưng mùi vị của nó không tệ. Ăn một lần liền thấy thích nên không ngăn được nàng đã ăn thêm vài viên nữa. Nàng trước giờ luôn rất thích điểm tâm ngọt.

Nàng ngồi thêm hồi thì cảm thấy cơ thể có một chút nóng ran, còn đổ rất nhiều mồ hôi khiến cơ thể khó chịu. Nàng không hiểu tại sau nhiệt khí trong người lại trở nên tăng cao như vậy. Nàng nhìn y phục chính mình cũng đã dính bẩn rất khó coi nên nhân lúc này có ý định muốn đi tắm gội một chút.

Lương Giai Mộc chạy đến chỗ bọn họ thông báo trước, tránh hai người bọn hắn không nhìn thấy nàng sẽ chạy đi tìm kiếm lung tung. Cuối cùng nàng cũng quyết định tìm một chỗ khuất phía sau tản đá lớn, nơi có trũng nước sâu của con suối mà tắm rửa. Nàng cởi bỏ y phục trên người hòa mình vào làn nước mát, cùng lúc giặc sạch các vệt máu dính trên y phục tránh lúc trở về sẽ gây sự chú ý của người khác.

Nam Cung Dạ và Vũ Thiên Hàn sau khi sắp xếp xong xuôi chỗ nghỉ ngơi thì chợt nhớ đến nàng hiện tại đã qua một lúc rồi mà vẫn chưa trở vào. Tuy trong lòng lo lắng nhưng cũng không thể cứ thế mà xông ra ngoài con suối, ngộ nhỡ nàng vẫn còn...thì sẽ không hay.

Được một lúc sau, Vũ Thiên Hàn đã ra phía ngoài nhặt thêm cây khô đủ đốt cho cả đêm hôm nay. Hiện tại chỉ còn lại Nam Cung Dạ ngồi tại một ngách đá bên cạnh con suối, nơi mà bọn họ đã trải rất nhiều lá khô làm đệm để nghỉ ngơi. Hắn chờ lâu vẫn không thấy nàng trở lại thì trong lòng đâm ra lo lắng, hắn không nghĩ nhiều mà trực tiếp hướng ra phía con suối tìm nàng.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

**Chúc các bạn Lễ Giáng Sinh ấm áp nha**.

Độc thân như mình không muốn tắm cẩu lương nên ở nhà ngủ sớm, hihi.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK