A Lan ở bên ngoài cảm thấy có điều gì đó khác lạ, mơ hồ có thể nghe được bên trong còn có thêm tiếng nói của người khác. Nàng ta trong lòng nổi lên nghi ngờ liền tung cửa bước vào.
"Ngươi đang làm cái gì?"
"A Lan tỷ..."
Ả ta đưa mắt nhìn xung quanh, trong lòng đinh ninh là bên trong phòng của Lương Giai Mộc còn có một người khác. Nhưng người đâu rồi...Trong căn phòng nhỏ lúc này chỉ có một mình Lương Giai Mộc đang thêm khoác ngoại y lên người. Ngoài ra không còn nhìn thấy bất kì một người nào nữa.
Lương Giai Mộc nét mặt vô cùng bình thản như thể không có chuyện gì xảy ra. Đưa tay chỉnh lại ngoại y chỉnh tề, nhìn về phía A Lan tò mò hỏi.
"A Lan tỷ làm sao thế, đang tìm gì sao?"
"Tiểu Mộc, ta hỏi ngươi. Ngươi có phải đang giấu nam nhân trong phòng hay không?"
Ả ta ban nãy đứng bên ngoài đã nghe được một giọng nói trầm thấp, vừa nghe liền đoán biết tiếng nói kia là của một nam nhân. Chính vì thế mới muốn xông vào trong kiểm chứng.
Lương Giai Mộc đoán biết A Lan chắc chắn sẽ sinh ra nghi ngờ nhưng không nghĩ nàng ta lại có phản ứng mạnh đến thế. Cứ như là đến để bắt gian tận giường vậy, thái độ như vậy quá mức mãnh liệt rồi. Đừng tưởng nàng không nhìn ra trong lòng nàng ta đang có ý gì.
"Nơi này chỉ có một mình ta, tỷ đây là lại một lần nữa muốn vu cáo cho ta?"
Lương Giai Mộc từng bước tiến về phía nàng ta, trên gương mặt không còn giữ vẻ ngây ngô như trước nữa mà thay vào đó chính là biểu tình vô cùng lạnh nhạt. Ánh mắt sắc bén đến bức người, nàng nhìn thẳng vào người trước mặt mình, khiến ả ta bị dọa cho sợ hãi lùi về phía sau vài bước. Nàng còn chưa có tính sổ với nàng ta chuyện nàng ta ngang nhiên đám vu cáo đổ hết tội lỗi lên người nàng trước mặt hoàng thượng.
Lương Giai Mộc nhấn mạnh từng chữ hỏi ả ta một lần nữa.
"Mắt nào của tỷ thấy ta che giấu nhân tình?"
A Lan không ngờ nàng lại có loại khí thế bức ép người khác đến như vậy. Chuyện này làm sao có thể chứ, nàng cùng lắm chỉ là một nha hoàn cỏn con còn dám làm ra thái độ này. Ả ta không cam tâm, một lần nữa lớn giọng với nàng.
"Ngươi đừng quá đắc ý...đến khi ta tìm được người thì sẽ không nương tay."
"A Lan tỷ, mời."
Nàng ta lần này quyết không bỏ qua cho Tiểu Mộc, rất nhanh liền bắt đầu đi khắp nơi trong căn phòng để tìm ra nam nhân mà ả đã nghe thấy khi ở bên ngoài. Phải biết trong cung từ xưa đã lập ra không ít quy cũ, nữ tỳ sống trong cung không được phép có tư tình bất chính. Nếu bị bắt sẽ bị xử trí rất nghiêm khắc. Lần này ả ta nhất định phải tìm ra nam nhân kia khiến cho nàng bị trừng phạt thích đáng.
Ả ta trừ lâu đã sinh lòng đố kị với Tiểu Mộc, từ chuyện nàng vừa mới vào Lý phủ hầu hạ cho Lý Lâm Ngọc thì đã được tiểu thư hết lòng trọng dụng mà yêu thích. Đến chuyện giải dược vừa rồi không những không bị bắt giữ mà ngược lại còn được hoàng thượng có ý ban thưởng hôn phối. Tiểu Mộc vì sao lại xứng đáng có được diễm phúc như vậy, trong khi bản thân ả lại không có được bất cứ điều gì.
"Như thế nào, có tìm thấy người hay không?"
A Lan đã tìm khắp các nơi xung quanh căn phòng nhưng tuyệt nhiên không nhìn thấy bất kì người nào khác. Trong lòng suy nghĩ chính mình đã nghe nhầm rồi sao? Gương mặt lúc này cũng tái xám gượng gạo vì xấu hổ, không nói được lời nào nữa, trong lòng chỉ còn cách tức giận hừ lớn một tiếng rồi bỏ đi.
Lương Giai Mộc ánh mắt dõi theo bóng lưng của nàng ta, nàng nhận thấy A Lan này càng lúc càng dương dương tự đắc rồi. Nhất định phải cho nàng ta một bài học mới chịu tỉnh ngộ. Nếu không làm như vậy chỉ sợ về sau sẽ âm thầm tính kế lên người nàng. Đã vậy thì không bằng để nàng ra tay trước trực tiếp loại bỏ thì tốt hơn. Lương Giai Mộc nàng cũng không phải thiện nam tín nữ gì, cố ý gây thù với nàng thì nàng nhất định sẽ trả lại đầy đủ.
"Người đi rồi...ngài mau xuống đi."
Nam Cung Dạ từ trước đã không cam tâm tình nguyện làm việc này. Hắn từ trên xà ngang của trần nhà điểm nhẹ mũi chân phóng xuống. Gương mặt không mấy vui vẻ chứa tràn đầy ủy uất nhìn về phía nàng. Hắn trên tay không ngừng phủi đi mạng nhện cùng bụi bặm bám trên y phục. Nơi tóc đen dài cũng có phần rối rắm dính đầy bụi bẩn. Thoạt nhìn liền thấy được cả người hắn lúc này đều vô cùng chật vật. Nơi đó không biết đã bao lâu rồi chưa quét dọn qua, phải nói là vô cùng dơ bẩn. Hắn đường đường là Trấn An Vương, không ngờ có một ngày lại phải ẩn trốn khổ sở đến như vậy, thật khiến cho người khác không tin nổi nữa.
"Nàng còn dám cười bổn vương."
Lương Giai Mộc bị bộ dáng thất thiểu của hắn làm cho muốn cười. Tuy biết trong lúc này còn cười như vậy là không đúng nhưng nàng không nhịn lại nổi nha. Đặc biệt là khi nhìn đến biểu tình trên gương mặt của hắn hiện tại thật không nghĩ đây là Trấn An Vương băng lãnh, khí thế cường giả của mọi ngày.
"Ta không cười nữa, vương gia ngài vất vả rồi."
Lương Giai Mộc giúp hắn phủi sạch bụi bặm bám trên tóc, hắn đúng thật là hi sinh không ít nha.
Hắn không cam tâm dùng ta bị dính vết bẩn điểm nhẹ vào mũi nàng.
"Bổn vương không phải là vì chuột nhỏ này hay sao, nếu không thì cần gì phải lẫn trốn."
Nam Cung Dạ hắn từ nhỏ đã mắc bệnh sạch sẽ, ngoại trừ lúc đánh trận ở chiến trường thì bình thường vô cùng kỹ tính chính vì thế mới không để bất kì người nào chạm vào mình. Hắn lần này phải nó là đã vì nàng mà nhẫn nại rất lớn.
"Được rồi...tiểu nữ xin ghi tạc trong lòng."
Cũng đâu phải hoàn toàn là do nàng chứ, một phần cũng là vì hắn khi không lại vào phòng tìm nàng làm gì.
"Ta sắp phải đến chỗ của Ngọc Quý Phi rồi. Ngài cũng nên hồi phủ đi. Mà khoan đã...không phải buổi sáng ngài đều vào triều hay sao. Nếu đã vậy thì lần này cứ trở lại biệt cung của ngài sẽ tiện hơn."
Nam Cung Dạ nghe nàng nhắc đến chuyện này thì trong đầu không khỏi nghĩ đến một việc. Hắn thời gian tới cứ mượn lý do chuẩn bị tiếp đón sứ thần ban giao mà trực tiếp lưu lại biệt cung của hắn. Nếu như vậy sẽ thuận lợi được gặp nàng nhiều hơn.
"Được lắm, thời gian tới ta sẽ thường xuyên đến tìm nàng."
Lương Giai Mộc nghe đến đây ánh mắt khẽ chuyển nhìn chằm chằm vào hắn. Trời ạ~ hắn lại có ý định đến tìm nàng nữa sao. Đặc biệt còn đáng sợ hơn là hắn còn nhấn mạnh hai chữ "thường xuyên" này. Tha cho nàng có được không, cảm thấy nàng gặp chưa đủ phiền phức hay sao.
"Ngài đừng như vậy chứ, đã thỏa thuận với ta rồi còn gì. Hơn nữa...ngài muốn tiếp tục trốn ở nơi đó nữa sao?"
Lương Giai Mộc vừa nói vừa chỉ tay lên phía trần nhà tối tăm, bám đầy bụi bẩn kia. Chỉ mong lời này sẽ dọa cho hắn từ bỏ. Quả nhiên là như vậy, nàng cư nhiên đã bắt gặp ánh mắt chán ghét của hắn khi nhìn lên nơi đó, tiếp theo hắn sẽ chắc chắn không có ý định đến tìm nàng nữa...
"Bổn vương trở về phủ trước đây, trưa nay sẽ cho người đến quét dọn nơi đó thật sạch sẽ."
"Hả...nói vậy là có ý gì, này..."
Lương Giai Mộc còn chưa kịp hỏi cho rõ ràng, chỉ thấy hắn thoáng cười lên tiêu sái sau đó liền vận nội cung âm thầm rời đi. Hắn nói như vậy là vẫn sẽ đến tìm nàng nữa sao, cũng quá quyết tâm rồi. Haiz...Tại hạ xin bái phục.
Tại tẩm phòng của Lý Lâm Ngọc...
Nàng từ sau khi dùng giải dược thì độc tính trong người đã hoàn toàn được tiêu trừ. Sáng hôm nay đã tỉnh lại, việc đầu tiên khiến nàng kinh hỉ đó chính là biết tin bản thân đã mang thai.
"Tiểu thư, người dùng một chút thức ăn đi."
"Được."
Lương Giai Mộc trên tay mang đến khay cháo hạt sen nóng. Nhìn sắc diện của Lý Lâm Ngọc đã trở nên hồng hào hơn trước trong lòng cũng an tâm hơn nhiều.
Lý Lâm Ngọc vừa dùng một ít thì cảm thấy trong người khó chịu, tiếp đó là cảm giác buồn nôn xuất hiện. Nàng không muốn dùng nữa mà cho cung nữ mang đi.
"Người thấy cơ thể có chỗ nào không khỏe sao?"
"Ta vừa nếm đến mùi vị của cháo hạt sen kia thì cơ thể liền không chịu được muốn nôn ra, trước đây không có như vậy."
Lương Giai Mộc đoán biết chắc chắn đây là biểu hiện ốm nghén của những nữ nhân vừa mới mang thai. Việc này là điều rất bình thường không đáng lo ngại. Nàng bước đến rót một tách trà thơm mang đến.
"Tiểu thư không cần lo lắng, thái y sẽ sớm kê cho người thuốc an thai. Đến lúc đó sẽ tốt lên thôi."
"Thật vậy sao?"
"Đúng là vậy, người nghỉ ngơi trước đi."
Lý Lâm Ngọc nghĩ đến việc chính mình đã mang thai thì luôn có cảm giác vui vẻ khó tả, đưa tay sờ lên bụng nhỏ của mình mà mỉm cười. Hoàng thượng lúc biết tin chắn chắn cũng vui như nàng.
Nàng nhìn Tiểu Mộc đang giúp nàng chuẩn bị y phục, nàng cũng đã nghe qua việc Tiểu Mộc mang giải dược đến giúp nàng giải độc. Còn cả việc...
Lý Lâm Ngọc sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng quyết định muốn biết rõ mọi chuyện.
"Tiểu Mộc, ta muốn hỏi muội một chuyện."
Nàng cho các cung nữ đứng hầu xung quanh lui ra bên ngoài, trong tẩm phòng hiện tại chỉ còn nàng và Tiểu Mộc.
Lương Giai Mộc trong lòng đã đoán được vài phần Lý Lâm Ngọc đây là muốn nói đến chuyện gì. Hiện tại nàng chỉ đang phân vân không biết nên giải thích thế nào mới tốt. Một là cứ tiếp tục tìm lý do che giấu, hai là trực tiếp nói rõ ràng hết mọi chuyện.
Lý Lâm Ngọc hướng ánh mắt hoài nghi của mình đối diện với Tiểu Mộc.
"Muội rốt cuộc là ai? Thân phận thật sự là gì?"
Lương Giai Mộc cùng không vội giải thích, nàng muốn từ từ dò xét thái độ của Lý Lâm Ngọc. Xem nàng đối với việc này có phản ứng lớn đến thế nào.
"Muội không phải là Tiểu Mộc gia cảnh nghèo khổ được tiểu thư mua về đó sao?"
Lý Lâm Ngọc ánh mắt kiên định, một lần nữa hỏi rõ. Nàng biết Tiểu Mộc nhất định không phải chỉ đơn thuần là một nha hoàn tầm thường.
"Ta biết muội sẽ không hại ta, ta chỉ là muốn biết rõ ràng mọi chuyện. Từ việc chỉ trong chớp mắt muội hủy đi rắn độc cứu ta khỏi nguy hiểm, đến cả việc...giả thành ta lên hiến vũ."
Lý Lâm Ngọc sau khi tỉnh lại tình cờ nghe được cung nữ nhắc đến chuyện này, trong lòng vô cùng hoài nghi suy nghĩ không ít. Người thay nàng lên hiến vũ kia không ai khác chính là Tiểu Mộc.
"Nếu tỷ đã biết muội là người giả mạo thì tại sao còn không vạch trần muội."
"Vì ta tin muội làm như vậy là chỉ muốn giúp ta..."
Lương Giai Mộc sau khi nhận được đáp án cuối cùng đã xác định được suy nghĩ của Lý Lâm Ngọc hiện tại thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng đúng là rất lương thiện, chưa hề có ý định nghĩ xấu về ai cả. Nếu đã vậy thì cứ chọn cách nói rõ hết mọi chuyện, nàng trong lòng thật tâm cũng xem Lý Lâm Ngọc như một người tỷ tỷ thật sự, chính vì vậy mới không muốn giấu giếm thêm nữa.
"Tám năm trước muội là nhờ một vị tỷ tỷ lương thiện cho một cái bánh bao mới không bị đói chết. Hôm nay quyết định đến giúp người đó sống thật tốt..."
Lý Lâm Ngọc mơ hồ nhớ về kí ức của tám năm trước, vị tiểu muội muội đáng thương nằm ở ngõ đường năm xưa...nói như vậy người đó chính là Tiểu Mộc thật sao?
"Tỷ nghĩ đúng rồi...ta đúng là vị tiểu muội mà tám năm trước đã nhận ân tình của tỷ."
"Là muội thật sao? Ta thật sự rất vui, ngày đó vẫn luôn nuối tiếc vì đã không giúp muội đến cùng."
Lương Giai Mộc không ngờ chuyện đã nhiều năm như vậy mà nàng ấy vẫn còn chưa quên. Tâm tính từ nhỏ đã lương thiện không khác gì bồ tát sống, vốn dĩ nàng ấy nên thích hợp với cuộc sống an yên tự do hơn là sống trong thâm cung tranh giành đấu đá này.
Tin tức Ngọc Quý Phi mang long thai sớm đã truyền đi khắp nơi. Chuyện này không tránh khỏi sẽ khiến cho những phi tần khác ganh tức mà âm thầm tìm đủ mọi cách để tính kế. Bọn họ chính là không cam tâm để mình thua kém trước một nữ tử gia thế kém xa bọn họ. Sắp tới đây dự sẽ có không ít người nhắm vào cái thai trong bụng của Lý Lâm Ngọc. Trong số đó không thể không kể đến Văn Chiêu Nhiên của Văn Gia, khi vừa hay tin Ngọc Quý Phi có hỉ mạch thì sự đố kị trong lòng đã lên đến cực điểm, ả ta sẽ không từ bất kì thủ đoạn độc ác nào để loại trừ nó cho bằng được.
Không lâu nữa lễ hội săn bắn mùa thu của hoàng cung sẽ được tổ chức. Phải nói định kỳ vào cuối mùa thu thì hoàng cung sẽ tổ chức lễ hội lớn, còn cho phép rất nhiều vương tôn công tử từ khắp nơi đến tham dự. Có thể nói đây chính là một trong những đại lễ lớn do hoàng cung tổ chức, lấy kĩ thuật săn bắn để cùng nhau so tài thi thố.
Năm nay lễ hội vẫn được cử hành như thường lệ, nhưng chỉ có một điều đặc biệt chính là lần này sẽ tiếp đón sứ thần Bắc Chu quốc đến tham dự. Người đến còn là hai đại nhân vật của Bắc Chu, một người là đương kim thái tử Bắc Đường Thiên Kỳ. Người còn lại được người đời ca tụng là đại mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, nhị công chúa Bắc Đường Thanh Di.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
**Xin lỗi các bạn vì có một chút sự cố mất bài nên đăng trễ một chút**.
**Các bạn tiếp tục theo dõi truyện nhá, lại có thêm nhân vật mới xuất hiện**.
**Truyện chưa có nữ phụ ấy nhỉ**?
Danh Sách Chương: