Khi chưởng lực từ phía Nam Cung Dạ xuất ra hướng đến Vũ Thiên Hàn. Lương Giai Mộc kịp thời phản ứng đẩy hắn sang một bên né tránh. Nàng không ngờ Nam Cung Dạ lại ra tay bất ngờ, hắn thật sự hướng đến chỗ của nàng động thủ.
"Vương Gia...ngài đừng quá vô lý. Ta chỉ muốn ra bên ngoài dạo chơi một chút, có phải trốn đi luôn đâu chứ."
Lúc này đây Lương Giai Mộc thật sự có chút nóng nảy, chuyện này đâu có gì to tát đến nổi phải động tay động chân như vậy. Chính vì thế lời nói cùng thái độ của nàng có phần thô lỗ.
Nam Cung Dạ sắc mặt âm trầm hơn trước, hắn nhìn nàng vì muốn bảo vệ nam nhân khác mà trách cứ hắn. Trong lòng hắn ban đầu là tức giận sau đó lại sinh ra cảm giác đau lòng.
"Bổn vương không muốn tranh cãi với nàng, nàng mau trở về đây cho bổn vương."
Lương Giai Mộc dù sao cũng là người mang tư tưởng của thế giới hiện đại, nàng không thích việc hắn lúc nào cũng nói những câu ra lệnh cho nàng. Trấn An Vương quyền cao chức trọng thì sao chứ, nàng vốn là một người tự do tự tại không chấp nhận bị người khác bắt ép.
"Ta không qua, ngài cũng muốn ra tay với ta sao?"
Có thể thấy bầu không khí hiện tại vô cùng căng thẳng, lúc này liền cảm nhận được nhiệt khí lạnh lẽo thêm mấy phần. Cả nàng và hắn không ai chịu nhượng bộ, càng lúc không khí càng trở nên ngột ngạt hơn trước.
"Nàng đừng ép bổn vương phải đích thân ra tay bắt nàng."
Lương Giai Mộc gương mặt tràn đầy tự tin nhìn hắn, nàng tuy là võ công không bằng hắn thật nhưng hiện tại phía nàng có đến hai người. Không tin nàng sẽ không đánh lại hắn.
"Muốn bắt ta cũng đâu phải dễ..."
Nam Cung Dạ ánh mắt sâu thẳm, nụ cười trở nên lạnh lẽo đầy rẫy ẩn ý.
"Nàng đừng quên việc thỏa thuận giữa ta và nàng, bổn vương bất cứ khi nào cũng có thể làm trái lại."
"Ngài...đang đe dọa ta?"
"Nàng thông mình chắc chắn sẽ hiểu được bổn vương muốn nói cái gì?"
Không chỉ có Lương Giai Mộc đối với chuyện này có phản ứng mạnh mà lúc này cả Vũ Thiên Hàn đứng bên cạnh cũng sinh ra nghi ngoặc không thôi. Hắn không biết giữa nàng và Trấn An Vương rốt cuộc đã thỏa thuận điều gì.
"Sư phụ...chuyện này là như thế nào? Người có chuyện gì khó nói sao?"
"Ta..."
Lương Giai Mộc không biết phải bắt đầu giải thích với hắn như thế nào. Thái độ hiện giờ của nàng làm cho Vũ Thiên Hàn càng thêm lo lắng, nếu hắn đoán không lầm thì Trấn An Vương hiện đang nằm giữ điểm yếu gì đó của nàng. Những lời Nam Cung Dạ đã nói khi nãy, chẳng lẽ nàng thật sự muốn trở thành vương phi của hoàng thúc. Nàng sẽ rời xa hắn thật sao...
Vũ Thiên Hàn càng nghĩ tâm tư càng thêm rối loạn, hắn từ lâu đã rất thích nàng. Đến việc bày tỏ tình cảm còn chưa làm được, nghĩ đến chuyện nàng sẽ thuộc về người khác thì trong lòng đau đến nổi không kiềm chế được mà quàng tay ôm lấy vai nàng. Hắn từ trước đã biết, một khi Hoàng thúc đã muốn có được thứ gì thì nhất định sẽ đoạt được. Còn hắn thì sao...vô dụng đến như thế...
"Thiên Hàn...ngươi làm gì vậy?"
Hành động của hắn quá bất ngờ khiến nàng không kịp phản ứng, cả người như muốn đóng băng tại chỗ. Nàng còn chưa kịp có hành động gì tiếp theo thì trong tích tắc nơi cổ tay đã bị một người nắm thật chặt dùng sức lực mạnh mẽ kéo đi.
Nam Cung Dạ làm sao có thể trơ mặt nhìn tiếp được nữa, hắn ra tay đánh xuống một bên vai của Vũ Thiên Hàn, một khắc cướp nàng khỏi tay Vũ Thiên Hàn trở về phía mình. Nói hắn tàn nhẫn cũng được, không niệm tình thân cũng được, hắn trước giờ có tính chiếm hữu rất cao. Không muốn bất kì nam nhân nào khác chạm vào nàng.
Lương Giai Mộc bị hắn dùng sức giữ cổ tay thật chặt, như thể hắn muốn đem tay nàng bẻ gãy. Mắt nhìn thấy Vũ Thiên Hàn bị đánh trúng một đòn bị thương ôm ngực ho khan vài tiếng. Nàng đưa ánh mắt lên án, biểu tình khó chịu nhìn về phía Nam Cung Dạ.
"Ngài đúng thật là kẻ vô t..ì..nh..."
Lời còn chưa kịp nói hết thì môi nàng đã bị hắn khóa chặt, hắn chính là cố ý muốn làm như vậy. Hắn muốn ở trước mặt thiên hạ cho bọn họ biết rằng Lương Giai Mộc nàng là người của hắn.
Vũ Thiên Hàn bấy giờ không rõ trong lòng hắn đang nghĩ gì, chỉ nhìn thấy ánh mắt hắn khẽ động nhẹ rủ xuống. Lòng bàn tay siết chặt ẩn trong tay áo, tận sâu thẩm trong đáy mắt chính là sự u buồn cùng đơn độc.
Lương Giai Mộc không ngờ tình hình lại diễn biến thành ra như vậy, nàng đẩy thật mạnh ra khỏi người hắn. Trong lòng nàng đang rất rốn ren, không biết hiện tại nên giải quyết như thế nào. Nàng đơn giản chỉ là muốn ra ngoài dạo chơi một chút, sao mọi chuyện lại trở nên rắc rối thế này.
Thái độ của nàng đối với Nam Cung Dạ vô cùng bực dọc, lời nói càng thêm khó nghe.
"Ta có gì đắc tội với ngài...ngài hết lần này đến lần khác làm khó ta."
"Bổn vương nếu không phải vì ghen tuông thì cần gì làm ra những việc này."
Lương Giai Mộc chợt ngớ người.
"Ghen tuông?"
Nàng đối với lời này của hắn quả thật là chưa tiếp thu kịp, bày ra gương mặt không thông suốt nhìn hắn.
Nam Cung Dạ ánh mắt dò xét, thái độ của nàng như vậy không phải là thật sự không nhìn ra hắn đang ghen đó chứ.
"Bổn vương thích nàng thì ghen tuông với nam nhân khác có gì khó hiểu."
"Ngài...thích ta?"
Lương Giai Mộc trước giờ đối với chuyện tình cảm nam nữ vẫn chưa thấu hiểu được gì. Nói nàng là khúc gỗ cũng không quá đáng, chuyện vì sao hắn muốn chọn nàng làm vương phi thì nàng cũng đã từng nghĩ qua. Nàng chỉ nghĩ rằng Nam Cung Dạ lần này đến lần khác bắt nàng làm vương phi cho hắn chỉ đơn giản là vì muốn chế phục được nàng.
Người trong Hoàng thất trước nay đối với chuyện nạp phi thiếp thì không cần hai bên phải có tình cảm yêu đương gì cũng có thể tùy ý lựa chọn. Nàng có lúc còn nghĩ rằng hắn là vì muốn ứng phó thái hoàng thái hậu và cả với những lời đồn thổi bên ngoài mới tùy tiện chọn nàng. Cũng bởi vì nàng chính là nữ nhân trong bức họa dạ tiệc khi đó. Chưa từng nghĩ tới lý do hắn chọn nàng làm vương phi là vì yêu thích nàng nha.
"Bổn vương vì nàng làm nhiều việc như vậy, nàng thật không nhìn ra."
"Ngài không chịu nói rõ ràng làm sao ta biết được."
Nam Cung Dạ đầu đầy hắc tuyến, hắn còn đang nghi ngờ nàng có phải là đang giả ngốc hay thật sự ngốc thật.
"Nàng đúng là đầu gỗ mà, nếu đã biết rõ còn không theo bổn vương trở về."
Lương Giai Mộc trong lòng rất lúng túng, suy nghĩ một chút cũng quyết định nói tiếp.Lời nói này của nàng vừa thốt ra làm cho cả hai nam nhân tại nơi này đều sửng người.
"Vương Gia, ta vẫn chưa có thích ngài."
Tính khí của Lương Giai Mộc trước giờ luôn thích mọi chuyện phải rõ ràng, huống hồ còn là chuyện tình cảm cho nên mới quyết định nói rõ. Nhưng thật ra nàng là vì chưa nhận ra được trong lòng của chính mình từ lâu đã có hắn rồi.
Vũ Thiên Hàn đối với lời này của nàng có thêm tia hi vọng, chỉ cần trong lòng nàng chưa có người khác thì hắn cho dù có khó khăn thế nào cũng quyết tranh đấu cho đến cùng.
Về phía Nam Cung Dạ, sau khi nghe thấy cũng không có biểu lộ vẻ tức giận gì cả. Chỉ là không ngờ nàng lại từ chối thẳng thừng như vậy. Trong lòng nhẹ thở dài, hắn thoáng nhíu mày sau đó cũng không nhìn ra biểu tình gì khác.
Nàng còn nghĩ hắn đang tức giận nhưng không ngờ bên tai lại nghe được giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm chứa đầy nhu tình.
"Chỉ cần trong lòng nàng chưa có người khác, ta tin về sau nàng sẽ thích ta. Ngoan, trời càng về đêm nơi này sẽ rất nguy hiểm, nàng theo ta trở về doanh trại trước có được không?"
"Việc này..."
Hắn nói cũng rất đúng, hiện tại đã không còn sớm. Hơn nữa thú rừng hung hãn nơi đây cũng không phải ít. Muốn nhanh chóng rời khỏi cũng rất bất tiện, cuối cùng cũng đành phải từ bỏ việc trốn ra bên ngoài dạo chơi vậy. Nàng đưa mắt nhìn về phía Vũ Thiên Hàn đang đứng cách đó một khoảng, định bước qua liền bị Nam Cung Dạ nhẹ giữ tay lại.
"Ta chỉ muốn qua đó nói vài lời với hắn..."
"Ta đi cùng nàng..."
Lương Giai Mộc cũng mặc kệ để hắn đi theo sau mình, hắn cứ như là đang canh giữ tù nhân không bằng.
Nàng vẻ mặt ủ rũ, không ngờ kế hoạch mừng sinh thần cùng A Nhĩ lại không thành, nàng đưa ánh mắt bất đắc dĩ hướng về phía Vũ Thiên Hàn. Còn chưa nói gì thì hắn đã hiểu ý lên tiếng nói trước.
"Không sao, có cơ hội ta sẽ đến tìm người."
"Được, ngươi về doanh trại trị thương cho tốt."
Vũ Thiên Hàn chỉ nhẹ gật đầu sau đó vận khinh công rời đi, trong lòng sớm đã có quyết định cho riêng mình. Trận thi đấu ngày mai hắn cũng muốn tham gia.
Tiếp đó sau Nam Cung Dạ cũng đưa nàng trở lại doanh trại.
Buổi sáng hôm sau...
Hôm nay lễ hội đi săn chính thức được cử hành, hiện tại có không ít các vương tôn công tử đến ghi danh thi đấu. Bọn họ hiện tại đang bận rộn chuẩn bị cung tiễn cùng ngựa tốt cho buổi đi săn ngày hôm nay. Cuộc thi sẽ diễn ra trong vòng hai ngày, trong hai ngày này người có thể săn được nhiều thú rừng quý hiếm nhất sẽ giành chiến thắng. Rừng núi Lâm Sơn nổi tiếng là nơi có nhiều thú dữ hung tợn nhất, chưa kể bọn chúng còn sống theo bầu đàn sức tấn công là rất lớn. Những cuộc thi trước đây có không ít người bị thương nặng, hơn nữa có thể sẽ mất mạng.
Tại một liều trại lớn, lúc này Bắc Đường Thanh Di nét mặt có phần lo ngại nói.
"Đại hoàng huynh, huynh thật sự muốn làm như vậy."
"Muội yên tâm, Trấn An Vương của muội sẽ không có tổn hại gì quá lớn. Ta chỉ là sắp xếp một vài thứ tốt chờ hắn nếm thử mà thôi..."
Bắc Đường Thanh Di sao lại không biết tính khí thâm hiểm của hắn kia chứ. Đại hoàng huynh trước giờ ra tay vô cùng thâm độc, tuy huynh ấy đã hứa với nàng không gây tổn hại cho Trấn An Vương. Nhưng nàng hiện tại không thể yên tâm được...
"Đại huynh, muội lần này đã quyết chỉ gả cho Trấn An Vương. Nếu là người khác muội nhất định không chấp thuận. Chuyện này muội đã xin ý chỉ của phụ hoàng, người cũng rất hài lòng. Huynh chính vì vậy không nên làm chuyện lỗ mãng."
Bắc Đường Thiên Kỳ đứng trước thái độ kia của nhị muội không khỏi cảm thấy nóng giận. Đến cả muội ấy cũng muốn đứng về phía của Nam Cung Dạ thật làm hắn tức chết. Muội ấy chỉ vừa mới gặp mặt Trấn An Vương một lần thì đã xem trọng hắn ta hơn cả đại hoàng huynh như hắn.
"Muội cũng đừng quá đắc ý, Trấn An Vương hắn ta còn chưa một lần để mắt đến muội."
Bắc Đường Thanh Di như bị nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận phản bác trở lại.
"Đó chẳng qua là vì chưa có cơ hội để muội và chàng trực tiếp nói chuyện với nhau. Muội đường đường là đệ nhất mỹ nhân cùng với chàng ấy... là trời sinh một cặp."
Bắc Đường Thiên Kỳ nghe nói đến việc này thì bên miệng liền cười lớn. Nói với giọng điệu đầy ẩn ý.
"Danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của muội ta nghĩ không lâu nữa sẽ phải chuyển đổi."
"Huynh nói như vậy là có ý gì?"
Bắc Đường Thiên Kỳ trong đầu hình dung lại bóng dáng của một người. Sau đó môi mỏng khẽ cong lên, thưởng thức trà thơm trong tay. Đến khi nhìn thấy sắc mặt tối xạm của hoàng muội mới mở miệng nói tiếp.
"Muội đã từng nghe đến bức họa Sơn Tuyết Mỹ Nhân bao giờ chưa?"
"Chuyện này có liên quan gì chứ, người trong bức họa đó không phải là không có thật sao?"
"Không đúng...Sơn Tuyết Mỹ Nhân kia thật sự tồn tại. Nàng ấy là tiên nữ hạ phàm so với muội đây còn khuynh diễm hơn rất nhiều."
Bắc Đường Thanh Di tâm tình như bị chấn động to lớn, chuyện này không thể xảy ra được. Nhất định là đại hoàng huynh đã gạt nàng, trên đời này làm sao có người sở hữu dung mạo xuất chúng như vậy.
"Huynh dựa vào đâu nói như thế?"
"Ta đã gặp được nàng."
"Thật...sao? Nàng ta hiện đang ở đâu?"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Danh Sách Chương: