Nam Cung Dạ sau khi vào cung đến giữa trưa cũng trở về Trấn An Vương phủ. Hắn lần này vào cung là nhận được tin tức mật báo truyền từ hoàng cung, đúng thật chuyện này vô cùng hệ trọng mà ngay cả Nam Cung Dạ cũng bị làm cho kinh hách. Lần này có thể nói là hoàng cung đã xảy ra biến động lớn, rắc rối cũ vừa qua lại có chuyện phiền toái khác tìm đến.
Sau khi rời cung hắn không ngồi xe ngựa mà trực tiếp cưỡi ngựa phi nhanh gấp rút trở về Trấn An phủ. Vừa vào đến cửa đã lập tức bước nhanh vào trong tìm Lương Giai Mộc.Trong suốt cả chặng đường, trong lòng hắn đều không ngừng dấy lên linh cảm không tốt.
Nam Cung Dạ nhanh chóng bước tới, vội đẩy cửa phòng tìm nàng.
"Mộc Nhi..."
Điều hắn lo sợ rốt cuộc đã xảy ra, trong phòng hoàn toàn không có người.
La quản gia lúc này mới cúi người cung kính chạy đến. Thấy chủ tử vừa mới hồi phủ liền một mạch đến đây, không khó liền có thể đoán được ngài ấy đang muốn tìm người nào.
"Vương Gia đã trở về phủ."
Nam Cung Dạ tự trấn an bản thân cho rằng nàng có thể đang đi lại ở nơi nào đó trong vương phủ. Lúc này vừa nhìn thấy La quản gia, còn chưa lên tiếng dò hỏi đã nghe lão ta lên tiếng nói trước.
"Vương Gia đang tìm Lương cô nương..."
"Đúng vậy, nàng hiện tại đang ở đâu?"
La quản gia khẽ nhíu mày, tiếp tục cung kính đáp.
"Bẩm vương gia, Lương cô nương...không có trở về phủ."
Nam Cung Dạ trong lòng loạn lên một nhịp như thể bị thứ gì đó đè trúng. Mày kiếm cùng ấn đường nhíu chặt, gương mặt cũng trở nên xám xịt.
"Nàng không trở về vương phủ?"
"Bẩm vương gia, đúng là như vậy."
Nam Cung Dạ không tin, cho rằng La quản gia đã nhầm lẫn. Vương phủ rộng lớn như vậy nàng nhất định là đã vào từ một cửa nào khác. Huống hồ nàng đã hứa với hắn sẽ trở về phủ trước, hắn nhìn ra nàng lúc đó không có nửa điểm nói dối. Hắn lúc này mới cho người tìm khắp nơi trong phủ, còn không quên hạ lệnh cho người gọi Mạc Lăng đến.
Mạc Lăng chính là thủ hạ mà hắn trước khi vào cung đã phân phó cho hắn ta hộ tống nàng trở về vương phủ.
"Ngươi mau nói, nàng vì sao không cùng người hồi phủ."
Mạc Lăng lúc này đứng trước ngữ khí danh thép của Trấn An Vương liền sợ hãi quỳ xuống nhận tội.
"Thuộc hạ vô dụng xin vương gia trách phạt. Lương cô nương một mực nói... sẽ tự mình trở về vương phủ. Sau đó...là do thuộc hạ vô năng để Lương cô nương cắt đuôi bỏ lại phía sau. Cho nên mới..."
Nam Cung Dạ đập mạnh tay xuống bàn gỗ, cả người đều toàn là nộ khí dâng trào.
"Ngươi như thế không theo sát nàng."
"Xin Vương Gia trách tội."
La quản gia nhìn sắc diện của chủ tử cũng đoán được Lương cô nương ở trong lòng vương gia phải quan trọng như thế nào mới khiến ngài ấy hao tổn tâm sức nhiều như vậy. Ông ta nghĩ đến một chuyện khác, không dám chậm trễ mà bẩm báo.
"Lão nô còn có chuyện muốn bẩm báo, vị Bạch lão khách nhân kia sáng sớm hôm nay cũng đã rời đi."
Nam Cung Dạ lúc này mọi tâm tư như bị treo ngược, không biết chính mình nên bày ra loại biểu tình gì. Chuyện nàng không trở về vương phủ có hay không liên quan đến Bạch tiền bối. Nàng có lẽ nào thật sự muốn cùng sư phụ nàng rời đi. Nhưng tại sao lại chọn rời đi lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này. Hắn không dám nghĩ nữa, sợ rằng mọi suy đoán của mình có hay không sẽ bị sai lệch. Hắn thật không hiểu, nàng đã hứa với hắn nhất định ngoan ngoãn trở về vương phủ đợi hắn. Nhưng vì sao lại làm như vậy...Nàng hiện tại đang ở đâu, có trở về hay không? Nếu nàng thật sự chọn cách rời khỏi...hắn tiếp theo nên đối mặt với chuyện này như thế nào đây.
Chuyện đêm qua ở hoàng cung phải nói là vô cùng lớn. Thái hậu đương triều cũng chính là mẫu phi của Nam Cung Lập như thế nào trong một đêm không ai hay biết đã bị thích khách đột nhập hạ sát. Thủ pháp người này vô cùng kín đáo, không gây ra bất kì động tĩnh nào. Người này cứ như là vô hình vô dạng mà ra tay. Chuyện này đã gây chấn động lớn trên dưới triều đình, phải nói chỉ trong một đêm đã khiến cho hoàng cung trở nên rối loạn. Trước khi Nam Cung Dạ nhận lệnh hoàng thượng vào cung xem xét thì chuyện này vẫn chưa được truyền ra bên ngoài. Sau khi đã một lượt điều tra qua, Nam Cung Lập đã ra lệnh cho phong bế toàn bộ cửa thành, nhận thấy người nào khả nghi lập tức bắt lại áp giải vào đại lao. Điều này đã làm cho bá quan văn võ trong cho triều một phen rối loạn, chấn động nhân tâm. Nguyên nhân bên trong, cũng là điều mà Nam Cung Dạ không ngờ tớ được chính là chuyện này có liên quan đến Nguyệt Thần phái. Thủ pháp giết người không để lại một chút dấu vết nào ngoài việc trên cổ tay đối phương sẽ xuất hiện một ấn ký mạn châu hoa đỏ rực.
Hiện tại mọi nghi vấn đều hướng về phía Nguyệt Thần phái. Trước nay triều đình và người các môn phải trong gian hồ luôn đối đầu nhau. Bọn họ đa phần là vì bất mãn với chuyện quan lại tham ô lộng quyền mà ức hiếp dân chúng nên không mấy có thiện cảm với bọn họ. Nguyệt Thần phái cũng là một trong số đó, các văn võ quan lại trong triều đình đối với môn phái này đều là bảy phần e dè lo sợ. Không ai là không biết Nguyệt Thần phái là môn phái thần bí chuyên nhận các cuộc giao dịch giết người. Người được nhắm đến có không ít các tham quan xấu xa ở khắp nơi. Triều đình đối với chuyện này đương nhiên không thể bỏ qua nhưng lâu nay vẫn là không điều tra ra bất kì manh mối nào. Thủ pháp cùng cách thức hạ thủ vô cùng cẩn trọng, cao siêu khó lường không tìm ra dấu vết. Điểm chung duy nhất chính là mỗi một đối tượng bị hạ sát trên người đều lưu lại ấn kí riêng biệt không thể giả mạo được. Mạn châu hoa đỏ thẫm kia như là một lời cảnh báo muốn trấn tĩnh những kẻ xấu xa trong thiên hạ.
Đúng lúc này Tần Luân sau khi ra ngoài điều tra cuối cùng cũng đã trở về vương phủ. Hiện đứng bên ngoài chờ lệnh vào trong bẩm báo.
Nam Cung Dạ cho Mạc Lăng cùng La quản gia lui ra trước, sau đó mới hạ lệnh cho gọi Tần Luân bước vào trong. Tần Luân gấp rút trở về phủ như vậy nhất định đã điều tra ra được chuyện gì đó rất quan trọng.
"Thuộc hạ tham kiến vương gia."
Nam Cung Dạ ngồi tại bàn văn thư liền phất tay ra hiệu cho hắn đứng lên.
"Đã điều tra được gì rồi."
"Bẩm vương gia, thuộc hạ theo lệnh của ngài âm thầm vào cung điều tra hết một lượt. Rốt cuộc cũng thu về một chút tin tức. Chuyện này đúng thật có liên quan đến Nguyệt Thần phái."
Tuần Luân vừa nói vừa lấy trong ngực áo ra một mảnh giấy lớn tiến đến đưa cho Nam Cung Dạ. Sau đó mới từ từ giải thích thêm.
"Thuộc hạ đã tra hỏi lính canh trước cổng hoàng cung. Cuối giờ Tuất đêm qua có một nữ tử trên tay cầm lệnh bài của Trấn An Vương nói là nhận mệnh của ngài vào cung. Chính vì vậy nàng ta đã thuận lợi vào trong, sau đó theo điều tra thu được nàng ta chính là cầm lệnh bài của ngài vào Thiềm Nội Các. Một lúc sau đã mang một bức mật đồ trong cung mang đi."
Nam Cung Dạ vừa nghe qua lập tức kinh ngạc không thôi.
"Còn thứ này..."
"Đây là thuộc hạ đã nhờ người theo mô phỏng mà vẽ lại diện mạo của nữ tử kia."
Nam Cung Dạ đúng lúc này cũng mở ra quan sát, trên giấy là đang họa lại nhân diện của nữ tử. Mày kiếm của hắn bất giác nhíu chặt, ánh mắt sắc bén nhìn thật kỹ, đây không phải là A Nhĩ sao? Hắn không nhìn lầm, đây đúng thật là A Nhĩ, là người luôn theo bên cạnh nàng. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, mật đồ bố trí hoàng cung có hay không liên quan đến chuyện hành thích lần này. Hai việc này không thể không thú nhận là có liên kết với nhau. Còn cả việc lệnh bài mà hắn đưa cho nàng như thế nào lại nằm trong tay A Nhĩ. Lệnh bài của Trấn An Vương hắn nhất định không thể nào dễ dàng giả mạo ra được.
"Ngươi đảm bảo những chuyện này đều đã tra kỹ."
"Thuộc hạ không dám thất trách."
Nam Cung Dạ đứng trước sự tình này cùng với chuyện nàng đột ngột rời đi không trở về phủ đã làm hắn rơi vào tình cảnh vô cùng khó khăn. Không có nàng bên cạnh thì tâm tư hắn từ sớm đã rối rắm không thể bình tĩnh được nữa. Hắn không biết chuyện này rốt cuộc nguyên nhân phía sau là như thế nào. Nam Cung Dạ ban đầu thật sự không cho rằng chuyện này có liên quan đến Nguyệt Thần phái. Nhưng mọi việc trước mắt không có cách nào giải thích được, hiện tại nàng lại vô cớ rời đi càng làm hắn thêm lo lắng không yên.
"Vương Gia, đối với chuyện này thái hoàng thái hậu đã đặc biệt phân phó cho ngài nội trong thời gian ngắn nhất phải điều tra ra được tung tích của Nguyệt Thần phái. Nếu chuyện lệnh bài này rơi vào tai người khác nhất định sẽ gây bất lợi không nhỏ cho ngài. Xin thứ lỗi cho thuộc hạ mạo muội nói thẳng, chuyện tự ý cầm lệnh mạo danh ý chỉ của vương gia đã điều tra ra được là do A Nhĩ làm ra. Như vậy... Lương cô nương có hay không cũng liên quan đến đám người của Nguyệt Thần phái."
Nam Cung Dạ lập tức đứng bật dậy quát lớn.
"Ngươi không phải nhiều lời, bổn vương tự có suy đoán riêng. Chuyện này nhất định còn có nội hàm khác. Ngươi hiện tại chỉ nên tiếp tục điều tra làm rõ.
Tần Luân sau khi nói ra, dù đã chuẩn bị trước tinh thần nhưng hiện tại đối diện với ánh mắt đầy băng lãnh của vương gia đúng là dọa hắn phát run cả người, muốn thu lại lời nói đã không kịp nữa. Hắn không hề biết Lương Giai Mộc chính môn chủ đứng đầu cả một giáo phái thần bí kia, hắn càng không ̃ngờ được nàng còn là Mạn Nguyệt công tử nổi danh trên gian hồ.
"Là thuộc hạ nhiều lời, thuộc hạ vẫn còn một chuyện muốn bẩm báo."
"Mau nói."
"Thái hoàng Thái Hậu vì nóng lòng muốn bắt hung thủ đã thay ngài hạ lệnh cho binh lính truy nã gắt gao người trong Nguyệt Thần phái khắp mọi nơi. Hiện tại bất kể những ai có hiềm nghi liên quan đều bị áp giải trở về kinh thành dụng hình tra khảo."
Hiện tại theo mọi bằng chứng đều nhằm vào Nguyệt Thần phái.Tin thái hậu bị thích khách hạ sát hiện đã lang truyền ra khắp hoàng cung. Rất nhanh các bá quan văn võ trong triều đều đã biết được. Chuyện lần này vô cùng nghiêm trọng, đến cả đương kim thái hậu cũng dám hạ sát. Lần này triều đình e là sẽ ra tay truy lùng tiêu diệt hết toàn bộ Nguyệt Thần phái.
Nam Cung Dạ hiện tại hoàn toàn đều rơi vào tình thế khó xử, hắn trong lòng không ngừng lo lắng cho nàng. Hắn tin rằng chuyện này bên trong nhất định còn có nguyên cớ khác. Nàng hiện tại có hay không đã trở về Nguyệt Thần phái, trong một đêm quả thật đã có không ít chuyện xảy ra. Trước mắt, hắn vẫn nên tìm nàng trở về, cùng nhau nói rõ hết mọi chuyện.
Danh Sách Chương: