Nghĩ thế là được rồi.
Cô thực sự muốn kết quả như vậy.
Diệp Tịch Nhan ôm đầu gối cười khanh khách, mắt híp lại, đuôi mắt cong v*t lên như con hồ ly nhỏ đang run người kêu léo nhéo.
Hứa Vong Xuyên tiến tới hôn lên mắt cô, một bàn tay to đè xuống, chà sát thật mạnh, “Diệp Tịch Nhan, em cười cái gì vây?”
“Em vui thì em cười, ai mượn anh quan tâm.” Anh thở dài.
Ngón tay không thật thà đùa giỡn núm v*.
Hôn hai cái là đủ, sau đó không biết vì sao cứ kì kèo lẩm bẩm rằng: “Anh sẽ cố gắng kiếm tiền, về sau sẽ mua cho em một căn nhà thật lớn.”
Diệp Tịch Nhan nghiêng đầu nhìn qua, “Anh á?”
Cũng chẳng phải là xem thường, đơn giản là cô không tin tưởng lắm.
Đây không phải thời đại một người cố gắng phấn đấu vượt qua khó khăn gian khổ là có thể giàu lên. Đã từng có người nói rằng, sinh hoạt ở thời đại này, anh muốn phất nhanh thì nhất định phải có chút đầu cơ trục lợi, còn có trí thông minh cực kỳ đỉnh cao.
Với sức người chỉ có thể lấp đầy bụng, không xây được nhà lớn đâu.
Lại nói nhà cô cũng đủ rộng rồi, lớn nữa thì mai sau cũng phải ngủ đầu đường, lấy đất làm giường lấy trời làm chăn thôi.
Hứa Vong Xuyên ngừng lại, sắc mặt dần đen sì. Có cái gì đó đang vỡ vụn.
Chắc là lòng tự tôn của đàn ông đi.
Mặt Diệp Tịch Nhan giật giật, hắng giọng, chui vào trong ngực anh, “Em không cần nhà to, cũng không cần tiền, chỉ cần anh ở bên em, những thứ khác đều không quan trọng.”
Gương mặt đen sì của con chó lớn bỗng chốc sáng bừng. Ôm cô thật chặt, dường như muốn vò nát cô.
Diệp Tịch Nhan ngước đôi mắt tội nghiệp nhìn anh, “Anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em chứ, Hứa Vong Xuyên?”
“Ừm.”
“Vĩnh viễn?”
“Vĩnh viễn.” Anh hôn lên trán cô, “Đứa nào dám đụng đến em, lão tử mời hắn đi đầu thai.”
Diệp Tịch Nhan cười thoả mãn.
Ôm nhau đến gần nửa đêm, cô nói muốn về nhà.
Hứa Vong Xuyên cõng cô xuống, dẫn cô đi qua con hẻm nhỏ, dõi mắt theo chiếc taxi đã chạy xa rồi đứng ngây ngốc tại đó.
Diệp Tịch Nhan sau khi thấy cảnh ấy qua kính chiếu hậu thì cô mở cửa sổ vẫy tay lại.
Anh lập tức cũng giơ tay lên, đôi mắt phát sáng trong đêm tối, cười hơi ngượng ngùng.
Đại khái anh ta nghĩ rằng, chính mình đứng như cọc gỗ đưa mắt nhìn người rời đi, người cũng không nỡ bỏ ta nên nhiều lần trông lại, hoá ra trong lòng Diệp Tịch Nhan thật sự cũng có ta, chắc đây là tâm sự ngu ngốc đến sững sờ của cậu thanh niên mới trưởng thành.
Về đến nhà.
Diệp Tịch Nhan tắm rửa thật lâu, vậy mà mùi hương của anh ta mãi không tiêu tán hết.
Lừa gạt đồ đần, kỳ thật lương tâm có hơi đau.
…
Thứ tư là thời gian mệt mỏi nhất trong tuần.
Buối sáng có năm tiết, tất cả đều là môn toán, giáo viên điên cuồng ghi chép như có thù hằn với tấm bảng trắng. Học sinh phía dưới soàn soạt rào rào— tất cả mọi người đều đang nghiến răng cắn môi múa bút, cố gắng liều ch*t so đua với người khác, ngoại trừ Diệp Tịch Nhan.
Không hẳn.
Còn có Hứa Vong Xuyên vừa chuyển về.
Anh coi trường Nhất Trung như nhà mình, muốn chuyển đến lớp nào là đến lớp đó.
Hiện tại anh ngồi bên cạnh cô, miệng ngậm bút chì, không ngủ gật, không chơi điện thoại, chỉ là giả bộ hờ hừng, đúng hững hờ nhìn chằm chằm vào cô.
Cục tẩy rơi xuống đất. Cô còn chưa phát hiện. Anh đã nhặt lên cho cô.
Tan học, còn đi lấy cốc nước qua cho Diệp Tịch Nhan, phòng học có cây lọc nước tự động, nhưng cứ phải lấy nước lạnh trước sau đó lại thêm chút nước ấm.
Trời nóng muốn ch*t.
Tất cả mọi người đều muốn uống nước lạnh.
Nhưng không ai dám tranh đoạt với tên trùm trường ở phía trước. Tôn Á run lẩy bẩy, “Sao hắn ta lại về đây dây dưa với cậu!”
“À thì… bọn mình đang ở bên nhau.” “Cái gì?!”
Hai con mắt của Tôn Á rơi hẳn ra ngoài.
Một người là thiên kim đại tiểu thư, một người là học sinh cá biệt chuyên trốn tiết, cúp học đánh người. Căn cứ vào độ giàu có và tiêu xài của mấy đời nhà Diệp Tịch Nhan, Hứa Vong Xuyên hẳn là người cầm kịch bản ở rể?!
Triệu Quang Minh ngoan ngoãn chào hỏi, ” Đại ca.”
Hứa Vong Xuyên liếc cậu ta một cái, gật gật đầu, cũng không giáo huấn tiểu đệ một hai câu, chỉ coi như nghe thấy, sau đó lại dựa vào người Diệp Tịch Nhan.
Nam sinh như cái bếp lửa.
Nóng đến mức Diệp Tịch Nhan phải mở cúc áo sơ mi.
Anh thích xem là một chuyện, nhưng chung quy không thích người khác nhìn thấy. Giờ nghỉ giữa hai tiết học, anh lập tức yêu cầu Diệp Tịch Nhan mặc quần áo vào cho tử tế.
Diệp Tịch Nhan cuộn cuốn sách lại để quạt lấy gió: “Được, nhưng anh phải cách xa em ra một chút.”
“…Không muốn.”
Tối hôm qua ôm rồi nhưng nay còn muốn ôm nữa, không cho ôm thì cũng phải cho nhìn chút chứ.
Bạn gái anh mà, nhìn một chút có phạm pháp đâu. Không xách người ngồi lên đùi đã là khách khí lắm rồi. “Nóng muốn ch*t rồi, Hứa Vong Xuyên!”
Diệp Tịch Nhan lên giọng quát to. Cả lớp đều nhìn qua.
Đại ca trường từ từ đứng dậy, thân hình 1 mét 89 áp sát ngay cạnh quả thực mang đến một cảm giác cực kỳ áp bách, mắt đen hơi co rụt lại, gân xanh ở cánh tay nổi hẳn lên. Điên à, muốn đánh nhau sao, dạng này có thể đập Diệp Tịch Nhan bẹp dí đấy!
Đám người toát mồ hôi lạnh, thở cũng không dám thở mạnh.
Tất cả đều chẳng dám quay hẳn người lại, chỉ biết lặng lẽ méo méo chít chít ngồi nhìn.
Sau khi Hứa Vong Xuyên bộc phát toàn bộ sát khí, anh ta lại rút khăn tay lau mồ hôi cho cô. Diệp Tịch Nhan tức giận đẩy ra, còn lầm bầm. Anh cũng nhận ra sai lầm của mình, mặt kéo căng thấp giọng nói: “Được rồi, cục cưng đừng giận nữa, anh ra chỗ khác, chuyển liền đây.”
Nói xong thì lập tức nâng cái bàn lên, “loảng xoảng”, đưa qua phòng học bên cạnh.
Ngoan ngoãn đến mức khiến người khác rùng mình.
━(゚Д゚|||)━
Cả lớp đều có biểu tình như thế này.
Trong đó khuôn mặt của Triệu Quang Minh và Tôn Á là méo mó nhất.
Tôn Á là bạn của Diệp Tịch Nhan, hiểu rõ tính tình của cô nàng nhất, cô ấy là người trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Mà gặp “bức tranh cát” như Hứa Vong Xuyên cô ấy sẽ chỉ muốn đi đường vòng, không đáp lại bằng ánh nhìn khinh khỉnh đã là tốt bụng lắm rồi, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho anh ta gọi mình là “cục cưng” trước mặt mọi người chứ?
Bị đại ca trường bỏ bùa mê thuốc lú sao?
Triệu Quang Minh là tiểu đệ của Hứa Vong Xuyên, rất rõ cách làm người của đại ca mình. Bình thường Hứa Vong Xuyên không thích nói chuyện, lười tranh cãi, nhưng khi há mồm thật thì cha mẹ có thể bay loạn, không thì cũng phải cứt đái rắm rít các kiểu. Diệp Tịch Nhan là cái bình hoa nát, khuôn mặt xinh đẹp thì mắt chó có thể coi thường người khác sao, có tài đức gì để đại ca anh gọi hai chữ “cục cưng”
Cô ta xứng sao? Tu mấy kiếp vậy?