“Em có tiền, so với cô ta còn xinh đẹp hơn.” Diệp Tịch Nhan cầm chén nước, thản nhiên nói:” Có thể mỗi ngày đưa anh đi ăn cơm Tây, mua quần áo cùng giày chơi bóng…”
Lúc này đến phiên Hứa Vong Xuyên trầm mặc.
Hồi lâu, người nam sinh nói: “Lão tử có tay có chân, không phải tiểu bạch kiểm, đệch… Về sau đừng gửi tin nhắn cho lão tử nữa.”
Nói xong hắn ta một cước đá bay ghế, rời đi dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người.
Bữa ăn tình nhân đẹp đẽ chỉ còn một mình Diệp Tịch Nhan ngồi ăn, lại còn phải bồi thường nhà hàng một chiếc ghế.
Thật sự, quá là tuyệt vọng.
Nhưng quả thực không thể trách cô, trọng sinh không lâu, tâm trạng vẫn dừng lại ở quá khứ bi thảm, ch*t lặng, uể oải… căn bản không làm dậy nổi cảm xúc tích cực của thiếu nữ, cô cũng không biết theo đuổi một nam sinh đã từng bị mình làm tổn thương là thế nào.
Kỳ quái.
Đàn ông không phải chỉ cần thấy phụ nữ là sẽ động dục sao?
À, hiện tại Hứa Vong Xuyên vẫn là thiếu niên ngây thơ, mặc dù thân thể đã hoàn toàn trưởng thành.
Nên làm gì đây?
Nhưng cô không ngây thơ nổi.
Diệp Tịch Nhan ngồi trong quán đến tận lúc đóng cửa, không ăn gì chỉ uống một bình rượu đỏ. Cô lảo đảo đi ra ngoài, dự định đến ven đường gọi xe, kết quả còn chưa ra đến đường cái thì bị đám người kéo vào một quán bar trong hẻm nhỏ.
Bàn tay thô ráp, hơi thở hổn hển.
Cùng với những tiếng “em gái” phát ra từ những cái mồm hôi thối buồn nôn, quá quen thuộc.
Đúng, quán bar đường phố đằng sau nhà hàng cơm Tây, thường sẽ có những gã bỉ ổi ngồi dài chờ ch*t, chuyên chọn những nữ sinh uống say để xuống tay.
Ký ức kiếp trước của cô khi bị những gã lang thang cư*ng bức trào lên, thần kinh vốn đã ch*t lặng rốt cuộc cũng biết đau đớn, cô giãy giụa, đấm đạp như điên, kết quả chẳng có tác dụng gì.
Quần áo bị xé rách, túi xách bị giật, tóc cũng bị tên lưu manh nào đó thẹn quá hoá giận túm chặt lại rồi kéo qua kéo lại.
“Cứu mạng… cứu mạng…” Cô khóc lóc kêu van.
Chỗ nào cũng đau.
Đau quá.
Hai mắt cô gái trống rỗng, lệ rơi không thôi.
Hứa Vong Xuyên đột nhiên xuất hiện, chỉ cần hai quyền đã quẳng ngã đám đàn ông đang vây quanh định cởi quần cô, nắm đấm cực kỳ cứng rắn, có thể nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn. Một tên béo ch*t bầm đang túm Diệp Tịch Nhan vội vàng móc dao găm ra, dí sát vào cổ họng cô, “Không được tới! Nếu không mày sẽ thấy cô ta ch*t đó!”
Hứa Vong Xuyên quay đầu, nhổ nước bọt. “Ch*t mẹ mày.”
Nói xong, tay không nắm chặt lưỡi dao, tay khác nắm chắc cánh tay tên béo ch*t bầm rồi trực tiếp bẻ gãy.
Hứa Diêm Vương, danh hào cũng không phải để gọi không.
Hắn còn được huấn luyện viên của tỉnh đặc biệt đến chiêu mộ, đáng tiếc Hứa Vong Xuyên lúc đó đang bận rộn làm ở công trường cốt thép để kiếm tiền mua pháo hoa cho Diệp Tịch Nhan nên căn bản không thèm quan tâm.
Diệp Tịch Nhan khóc đến mức không thở được, kéo kéo bộ quần áo rồi lập tức xụi lơ ngay tại chỗ.
“Uống rượu gì?”
“…Đỏ, rượu đỏ.” Diệp Tịch Nhan kinh ngạc trả lời,
“Moá, tôi hỏi cô uống rượu làm gì?” Hứa Vong xuyên cởi chiếc áo thun vừa cũ vừa bẩn ra rồi buộc vào người cô, tay trái bị dao găm cứa vào rất sâu còn đang chảy máu, nhưng hắn vẫn không có dáng vẻ đau đớn gì, “Cô một đứa con gái, không ai đi cùng, uống cái rắm.”
“Con gái một mình thì, thì… không thể uống rượu sao?”
“Con gái bình thường đương nhiên có thể, nhưng cô là con gái bình thường sao?”
Nhỏ nhắn mềm mại như đám mây. Xinh đẹp mỏng manh như thuỷ tinh.
Ngậm trong miệng sợ tan, nhìn trong mắt sợ mất, không uống say cũng khiến người trên đường muốn nổi điên, huống chi là uống đến say khướt?
Cũng do gia cảnh hậu thuẫn, không phải lặn lộn ngoài xã hội. Nếu không thật không biết ch*t thế nào.
Diệp Tịch Nhan khóc nấc cả lên, ngẩng đầu nhìn anh.
Cậu thiếu niên đứng ngược ánh đèn đường, mặt tái đi, mồ hôi thấm ướt cả tóc, sáng lấp lánh. Thân thể trần trụi cường tráng bóng mượt, dưới vùng sáng tối đan xen, hình dạng cơ bắp dần phác hoạ ra khiến người xem phải đỏ mặt. Mặc quần áo nên không nhìn ra, eo nhỏ, mông vểnh…
Kỳ thật dáng dấp của anh cũng không tệ.
Mũi cao mắt sáng, ngũ quan rõ nét, đôi môi cười tự nhiên luôn căng ra, mắt sáng nhưng lòng trắng nhiều hơn lòng đen, bình thường thì lạnh lùng, lúc giận dữ thì nhìn rất ác, thế là che giấu sự đẹp đẽ thanh tú, phối hợp với một thân cơ bắp, tập hợp lại vẫn giống như chó hoang vừa lôi thôi vừa hung ác.
Rồi, quan trọng nhất chính là, hiện tại ai cũng là kẻ hợm hĩnh.
Chung quy mặc áo thun quần cộc cũ bẩn, toàn thân đều viết chữ nghèo thì có đẹp hơn nữa cũng không ai thèm để ý, trong đó có cô.
Ai thích quỷ nghèo chứ.
Cho dù là con quỷ nghèo có dáng dấp không tệ.
Hứa Vong Xuyên nhíu máy, hơi mất tự nhiên, “Nhìn cái gì? Tôi… chỉ có hai bộ quần áo, mặc xong về nhớ giặt sạch trả tôi đấy.”
Dịch Tịch Nhan nhìn anh ta không chớp mắt, “Hứa Vong Xuyên, anh hoá ra cũng rất đẹp trai.”
Cậu thanh niên khẽ giật mình. Cổ hơi rung động, môi mím chặt.
Giống như đang cười, nhìn kỹ thì lại không phải.
Một lúc sau anh ngồi xổm xuống, nhặt chiếc áo thun rộng thùng thình lau mặt giúp cô, không ngờ lại lau ra một mảng phấn trắng đến dọa người.
“Thật bẩn, mặt của cô sao bẩn thế?”
Diệp Tịch Nhan, “… Anh nghĩ trước rồi hãng nói thì sẽ ch*t à?”