“Ăn một cái tát rồi còn sấn tới, mang tiếng đàn ông mà cứ phải làm “thiểm cẩu”! Phi! Buồn nôn ch*t mợ nó mất!”
Hai người ôm nhau kề tai nói nhỏ, đằng sau truyền đến giọng nam khinh thường, kèm theo cả âm thanh nôn khan.
Diệp Tịch Nhan nhìn về phía Hứa Vong Xuyên.
Chàng trai không có phản ứng gì, chỉ bảo cô đổi chỗ đi, chút đừng ngồi ở đây. Sàn đấm bốc rồng rắn lẫn lộn, có rất nhiều tên tâm lý thối nát đạo đức luôn ở sát mép ranh giới, đừng nói là phụ nữ, ngay cả thiếu niên choai choai trà trộn vào đây, ồn ào một tí cũng bị đánh.
Diệp Tịch Nhan yên lặng chui vào ngực anh.
Đột nhiên cảm thấy vừa rồi quá kích động, không nói đến chuyện làm việc xấu trước mặt nhiều người khiến người đàn ông phải sượng mặt, chỉ nói đến việc nhỡ đâu Hứa Vong Xuyên đánh lại—mặt cô chẳng phải sẽ sưng lên sao!
Cô dựa vào khuôn mặt kiếm cơm đó!
Diệp Tịch Nhan nhìn chằm chằm vào anh không nhúc nhích. Hứa Vong Xuyên nhíu mày, “Làm sao?”
“Sao vừa nãy anh không đánh lại? Cũng cho em một cái tát.”
“Anh bị điên đâu?” Lông mày anh xoắn tít, “Ngu ngốc mới đánh phụ nữ.”
Diệp Tịch Nhan nhớ những tên súc sinh thời đại tận thế, cứ hở một chút là động chân động tay với phụ nữ, cảm thấy lời nói này rất chính xác,rặt một lũ ngu xuẩn.
Anh hình như lại đẹp trai hơn chút rồi.
Cô gái nhe răng cười cười, hôn một cái thật kêu vào hầu kết khiến Hứa Vong Xuyên ngứa ngáy quái dị, uốn qua uốn lại, chỉ có thể nắm chặt tay cô cầu xin tha thứ, nói muốn hôn thì hôn vào ban đêm, vừa hôn vừa…
…
Tầng hai, khán đài VIP.
Giang Diễn mặc áo sơ mi, đeo kính râm, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay cháy đỏ rồi tàn thuốc tự rơi xuống.
Nhìn về phía đôi tình nhân đang đùa giỡn phía xa xa, nét mặt như vừa ăn cả trái chanh.
Miệng nhếch lên cao.
“Vẫn dính nhau quá… Em gái này không biết coi trọng tên ngu ngốc to xác kia ở chỗ nào?”
“Giang thiếu gia, không thể nói thế.” Quản lý đầu trọc ngồi bên cười theo, “Tên nhóc kia trời sinh biết đánh nhau, không chỉ biết đánh đấm mà còn rất biết chịu đựng. Nay mới gần nửa tháng đã đánh bại những con át chủ bài của chúng ta, núi thịt vừa rồi lúc khiêng xuống cũng không còn thở đấy.”
Cũng lạ thật.
Thường ngày Hứa Vong Xuyên đánh còn biết nương tay, không bao giờ đánh ch*t hay đánh người thành tàn tật.
Đêm nay ăn phải thuốc nổ hay sao mà tính tình bạo phát. Chơi ra cả mạng người vậy.
Giang Diễn “a” một tiếng. Ném điếu thuốc đi.
“Nói nhiều vậy làm gì, ra giá đi, muốn hắn tàn phế tốn bao nhiêu tiền?”
“Giang thiếu gia, không thân cũng chẳng quen, ngài bỏ qua cho thằng nhóc này đi, không đáng đâu?”
“Ai chứ không bỏ qua cho hắn được? Hắn xứng sao?” Giang Diễn chuyển mắt nhìn về Diệp Tịch Nhan đang quấn cả bộ áo chống nắng đen sì, vung tay lên, “Cô gái kia, thấy chưa? Hoa khôi trường Nhất Trung Giang thành, cha mẹ đều là phần tử trí thức, đường đường là thiên kim dòng dõi thư hương, lại là bạn gái của hắn… Dáng vẻ ngọt như mật của bọn họ khiến tôi thấy hưng phấn.”
Quản lý sàn đấm bốc lộ vẻ mặt nghi hoặc.
Giang Diễn tặc lưỡi, rồi quay người khoa tay với ông, “Đánh cho tàn phế rồi chơi cô ả phun ra ngay trước mặt hắn ta, không phải quá là thoải mái sao?”
“O…”
Mặt quản lý dài ra, ông tự nhân kinh doanh sàn đấm bốc ngầm đã đủ biến thái, nhưng không thể biến thái bằng lũ con ông cháu cha này được.
Người ta đến càn quét quyền anh đen vì cuộc sống.
Còn đại thiếu gia này thì ngại cuộc sống chưa đủ kích thích.
Quản lý mặc dù khá tiếc người tài nhưng Giang Diễn không phải người bọn họ chọc nổi— Mẹ ruột hắn là cục trưởng cục cảnh sát Giang Thành, ông ngoại và đám cậu đều là quan lớn trong quân đội, chống đối lại ai chứ đừng tranh chấp cùng quan chức. Thói đời này là vậy, muốn sống tốt thì phải biết nghe lời.
Hai người thương lượng số tiền.
Quản lý sắp xếp một trận đấu có vũ khí để Hứa Vong Xuyên bị đánh gãy chân gãy tay.
Giang Diễn lấy một ống chất lỏng huỳnh quang từ túi quần ném qua. “Cho đối thủ của hắn uống.”
“Thuốc kích thích?”
“Xem thường ai vậy?” Vẻ mặt sau lớp kính râm kia hưng phấn sáng bừng, “Đồ tốt, so với thuốc kích thích còn mạnh hơn nhiều.”
…
Cuộc chiến của võ sĩ gay chủ yếu là biểu diễn.
Mang chút sắc dục và khôi hài làm nóng bầu không khí.
Chu Siêu so tài xong, xuống đài lại muốn giở trò với Hứa Vong Xuyên, lúc này Diệp Tịch Nhan cũng chả để bụng, ngược lại Hứa Vong Xuyên xấu hổ, vội vàng kêu ngừng, “Siêu tử, dừng tay, bạn gái tôi ở đây mà.”
“À, khẩu pháo lớn thế sao giá đỡ nhỏ vậy? Em gái chịu nổi không, hay để chị chia sẻ giúp cho nhé?”
“Chịu nổi chịu nổi.”
Chu Siêu quét mắt nhìn cô, hừ một tiếng, ngón tay lại đâm lung tung lên ngực Hứa Vong Xuyên, “Lão Mã đổi thành trận đấu có vũ khí, đánh với cậu là tên chuột nhắt, thích giấu dao trong giày, để ý vào.”
“Biết rồi.”
Chu Siêu nói xong buông Hứa Vong Xuyên ra, giục anh lên võ đài chuẩn bị.
Quay đầu lại ôm bả vai Diệp Tịch Nhan, khuôn mặt trang điểm kỹ càng cười cười, ra vẻ nghiền ngẫm, “Làm với cậu ta sướng lắm đúng không?”
“Đúng.”
“Chị biết ngay mà!” Chu Siêu liếm bờ môi đỏ chót: “Lúc tắm với nhau, chị nhìn thấy rồi, to dã man như cái chày gỗ! Chị cực kỳ thích làm mãnh nam chim to!”
Diệp Tịch Nhan”!
“Thế nào, tưởng chị là 0 sao?” “Không, không phải sao?”
“Chị đẹp như vậy, đương nhiên là 1.”
Diệp Tịch Nhan ho khan hai tiếng, tưởng tượng dáng vẻ Hứa Vong Xuyên làm 0, chắc kích thích lắm. Đáng tiếc cô không có của quý, bằng không anh ngoan vậy, chắc chắn sẽ tình nguyện cho cô chơi kiểu gì thì chơi.
Chu Siêu dẫn cô sang chỗ khác ngồi.
“Trận đấu có vũ khí, tốt nhất nên tránh xa một chút.” Diệp Tịch Nhan không hiểu lắm.
Đợi cả hai lên sàn cô mới giật mình.
Người đàn ông kia gầy gò như con chuột, trước khi lên đập nát hai chai bia, bao tay bôi nhựa cao su ấn vào đống vụn, sau đó giơ cao lên là có một đôi bao tay khảm đầy thuỷ tinh.
Cô gái hít vào một ngụm khí lạnh.
Chịu một cú đấm này chắc chắn phải đổ máu.