Hắn đẹp trai, nhà có tiền, sao không có người phụ nữ nào hết lòng vì hắn?
Nhìn thấy Diệp Tịch Nhan run lẩy bẩy trước mặt Hứa Vong Xuyên, trong khoảnh khắc đó, cảm giác muốn có vợ nổ tung trong đầu hắn, ghen tị ch*t đi được, thật sự muốn dùng sức quyến rũ của mình tranh giành một phen.
Giang đại thiếu gia chưa từng tin tưởng phụ nữ, vậy mà thậm chí cả tên con cũng đã nghĩ xong.
Diệp Tịch Nhan nhấp môi.
Không hiểu người này đang nghĩ cái gì.
Giang Diễn tuyệt đối không phải hạng người lương thiện, nếu không kiếp trước đã chẳng vì thoát thân mà bỏ qua bọn họ. Nhưng hiện tại hắn ta đúng là đang làm chuyện tốt, nếu như không có hắn này ra mặt giúp, hôm nay cô và Hứa Vong Xuyên chắc chắn phải bỏ lại một người.
Giang Diễn im lặng tới gần.
Khẽ nhếch miệng, nhìn chằm chằm vào môi Diệp Tịch Nhan, không rời mắt nổi. Hứa Vong Xuyên kêu lên một tiếng đau đớn, “Cục cưng… Nhìn anh.”
Diệp Tịch Nhan đẩy Giang Diễn ra, ngồi xổm giữ chặt tay người đàn ông mặt mũi trắng bệch, lạnh quá, nhiệt độ cơ thể anh chưa từng thấp đến vậy, “Đừng nói chuyện nữa, giữ chút sức tí nói với bác sĩ, ngoan nào.”
Bờ môi Hứa Vong Xuyên run rẩy, hung ác nhìn vào mắt Giang Diễn, rồi khi chuyển qua Diệp Tịch Nhan nó lại dính như cháo, “Em cầm tay anh, nhìn anh thật kỹ nhé.”
“Vâng ~”
“Nói yêu anh đi.”
“Yêu anh nhất, mau ngậm miệng lại đi.”
Chu Siêu lái xe, nghe được cuộc hội thoại phía sau cũng vội vã nói: “Đúng đấy, tiết kiệm chút sức chờ đến bệnh viện đi. Anh còn sống quả thực là kỳ tích đó, tên chuột chắc chắn đã cắn thuốc, bị kích thích như chó giống…”
Sau khi bị đánh còn say sưa liếm gót chân máu của Hứa Vong Xuyên. Anh là kẻ biến thái cũng phải cảm thấy kinh tởm.
Tao phun, liếm chân con mẹ nó.
Giang Diễn nắm chặt chiếc khăn nhuốm máu ngồi im tại chỗ, yên lặng theo đến bệnh viện, còn cướp việc thanh toán tiền thuốc. Diệp Tịch Nhan sắp xếp cho Hứa Vong Xuyên nằm viện xong xuôi, đi đến nhất quyết muốn trả lại tiền.
“Tiện tay thôi.”
Người đàn ông đứng hút thuốc cạnh bồn hoa, cười cười. “Chúng tôi không có quan hệ với anh, tiện tay gì?”
Mấy vạn đó, ít đâu.
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, cô lại không thiếu tiền, sao phải chịu ơn của hắn nên nhất quyết đốp chát lại.
Giang Diễn khẽ giật mình, “Kết bạn cũng không được sao?” “O?”
Diệp Tịch Nhan lui một bước, thăm dò từ đầu đến chân hắn, cau mày nói: “Hứa Vong Xuyên là thẳng nam, anh không có cơ hội đâu.”
“Moá, là muốn kết bạn với cô mà!” Hắn nhìn giống gay thế sao?
Xấu tính thế.
“…Muốn theo đuổi tôi?” Diệp Tịch Nhan cười lên, mặt nhỏ tái nhợt hưng phấn hẳn, giống như con mèo nhìn thấy con chuột, mắt ánh lên tia sáng ranh mãnh.
“Đúng vậy, không được sao? Cho tôi một cơ hội làm lốp xe dự phòng đi.” Diệp Tịch Nhan vẫn cười.
Giang Diễn thu lại ánh mắt, lạnh nhạt nói:” Cười cái gì?”
Cô gái lắc lắc tay, khuôn mặt tươi cười chân thành và nói: “Con chó nhà tôi tận 18 cm, anh có bằng một nửa không?”
Giang Diễn, “…Khoác lác với ai thế?”
“Có ảnh chụp, so với tay tôi, muốn nhìn không?” Có lần ân ái bắt con chó chụp với mình.
Hứa Vong Xuyên khó chịu vài ngày.
Không đợi Diệp Tịch Nhan mặt dày vô sỉ lấy điện thoại ra chứng minh dương v*t lớn, Giang Diễn đã chạy mất hút. Nghìn tính vạn tính không ngờ rằng, nữ sinh cấp 3 ngọt ngào động lòng người lại yêu của quý to lớn vô địch.
Mẹ nó, chả hợp lẽ thường gì.
Hiện giờ, nữ sinh ai cũng thực tế như thế sao?
Tiền có thể kiếm, mặt có thể làm, nhưng dương v*t ngắn thì thực sự không có cách nào để thay đổi.
…
Tiễn vong Giang Diễn xong, Diệp Tịch Nhan mua hai suất cơm hộp lên, một suất cho Chu Siêu, một phần đặt ở bên cạnh chờ Hứa Vong Xuyên tỉnh dậy rồi ăn.
Chu Siêu bới hai miếng, uống ngụm canh rồi bảo Diệp Tịch Nhan gọi bố mẹ Hứa Vong Xuyên đến, tình hình này chắc chắn cần người ở lại canh đêm.
Diệp Tịch Nhan lắn đầu, chần chờ rồi nói: “Anh ấy…” “Cha mẹ mất hết rồi.”
“Giỏi thật, quá là khó khăn.”
Diệp Tịch Nhan bảo anh cứ đi nghỉ đi, đây là phòng bệnh đơn, bên cạnh có giường nhỏ cho người nhà nằm trông. Ban ngày cô lên lớp học, tối về chạy qua, không sao cả.
Chu Siêu nhận hai cuộc điện thoại, đúng thật là không ở lại được, sàn boxing lại xảy ra chuyện. Trước khi đi còn trao đổi phương thức liên lạc với Diệp Tịch Nhan, bảo cô có việc gì nhớ báo một tiếng.
Cô gái gật đầu, “Cảm ơn, chị Siêu…còn nữa, chị nhớ cẩn thận.” “Ài, cũng không giúp được gì, đừng cảm ơn.”
Chu Siêu tung váy ngắn, nện bước lớn chạy đi, phòng bệnh rộng lớn chỉ còn tiếng chảy tí tách của dụng cụ truyền dịch. Hứa Vong Xuyên được băng bó như cái đầu heo, vừa mới còn mè nheo bắt nắm chặt tay, giờ được tiêm thuốc ngủ như ch*t.
Hình ảnh cá mập vẽ trên người cũng đã nhão nhoét, xấu kinh khủng. Diệp Tịch Nhan đi vào phòng vệ sinh rửa cái mặt.
Ra thì lên giường nhỏ nằm ngủ, giữa đêm bị con chó nhe răng chen cho tỉnh. “Chó ch*t…”
Quá là tuyệt vời.
Giường bệnh tử tế không ngủ lại cầm túi dịch truyền to to nhỏ nhỏ chen lại đây, Diệp Tịch Nhan vừa quay đầu là nhìn thấy một đoạn băng vải trắng, suýt chút nữa bị đưa tiễn.
Bị xác ướp làm cho sợ hết hồn.
Hứa Vong Xuyên thở nặng nề, ôm chặt lấy cô.
Cô chọc vào mặt anh, “Tỉnh dậy, đợi chút nữa y tá đến thay dịch, anh không sợ xấu hổ sao?”
“Cục cưng, nói yêu anh đi.” “…”
“Nói mau!”
“Em yêu anh lắm lắm lắm lắm~” “Bảo em nói chứ không bảo em hát.”
“Em thích hát, ai mượn anh xen vào.” Cô vừa nói vừa xuỳ tiếng mũi vênh vang đắc ý, khuôn mặt hả hê phát sáng, bling bling.
Hứa Vong Xuyên ngơ ngác nhìn cô, ôm chặt hơn, còn rên lên rồi cọ tới.
“Không nói đúng không? Cục cưng xấu xa, không nói thì anh nói, lão tử yêu em yêu em yêu em ch*t luôn, đồ cục cưng thối!”
Diệp Tịch Nhan,”…Hay ngày mai chuyển lên khoa tâm thần? Em lo lắm.” Hứa Vong Xuyên duỗi chân vắt lên người cô: “Hứ.”