Lương tâm Diệp Tịch Nhan có hơi đau nhức. Như bị muỗi đốt, nhanh chóng tiêu tan.
Gió thì lạnh, cơ thể Hứa Vong Xuyên càng ngày càng nóng, hô hấp cũng dần trở nên dồn dập. Anh cúi đầu nhìn cô rồi ngẩn người, con ngươi như co lại, lông mi ẩm ướt cũng hơi rung động.
Chắc là do bị cô ôm nên căng thẳng khiến toàn thân cứng ngắc, động cũng không dám động.
Phốc.
Thanh niên ngây thơ thú vị quá, phản ứng chậm chạp cũng khiến người ta thấy vui vẻ.
Cô gái như bông hoa linh lan ngước nhìn anh, đôi mắt ngập nước, lông mày khẽ run, vừa yếu ớt vừa quật cường, chính là “hương vị mối tình đầu” không thể chống lại của đàn ông.
Rõ ràng là thợ săn lại cứ có giả bộ con mồi.
Đôi môi mềm mại của Diệp Tịch Nhan khẽ hé mở, phát ra lời mời như có như không.
Hơi thở Hứa Vong Xuyên dần run lên, không thể kìm được phải khom lưng, bàn tay to lớn bưng lấy mặt cô, lòng bàn tay nóng rực.
Cô gái cười yếu ớt, chờ đợi nụ hôn môi của con chó lớn, đáng tiếc, Hứa Vong Xuyên không hổ là Hứa Vong Xuyên, hơi thở gần như chạm đến nhau thì anh bỗng nhiên dừng lại, thở hổn hển sau tai nạn bất ngờ.
“Cô buông tay… Diệp Tịch Nhan…”
Ánh mắt cô lạnh lẽo, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, nhất quyết ép sát gặm miệng anh ta.
Môi mềm như cánh hoa, gần như làm anh tan chảy, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại không ngừng vuốt dọc theo bả vai tráng kiện, đầu ngón tay hơi lạnh nhưng lại châm lửa khắp nơi, cuối cùng treo trên cổ anh, vịn chặt xuống để anh thâm nhập sâu hơn.
Môi ép sát.
Răng cắn chặt.
Chiếc lưỡi đinh hương trơn ướt chui vào khoang miệng, vụng về quấn lấy đầu lưỡi đối phương. Đói khát trao đổi nước bọt cho nhau, như con thú đấu đá khắp nơi trong không gian, kích thích một dòng điện mạnh lan ra khắp cơ thể.
Mũi cọ nhẹ vào nhau, giọt mồ hôi nóng dần lạnh đi, hơi thở quấn quýt càng ngày càng nóng kèm theo những tiếng rên rỉ nhỏ bé.
Hứa Vong Xuyên tương đối trung thực, chỉ mới nắm tay Trương Hiểu Thi. Nào đã gặp qua loại chiến trận như thế này.
Đầu tiên là hai chân phát run, eo yếu ớt mỏi nhừ, rồi cứ thể rối tinh rối mù, sau đó lại như để bản năng giống đực chiếm lĩnh, gân xanh nổi lên, ôm chặt lấy người kia ép cô lên bức tường tường vi, dưới lớp quần cộc cáu bẩn, dương v*t vừa thô vừa to cọ vào người cô.
Diệp Tịch Nhan kêu lên đau đớn. Biết đó là gì nhưng vẫn giật mình.
Đây là súc vật đi, sao có thể lớn như vậy? Thật sự thứ đồ chơi đầy trâu bò mà.
Anh cứ đè ép khiến cô ch*t đi sống lại, cặp môi trắng hồng bị tra tấn đỏ ửng sung huyết. Mút miệng đủ rồi thì lại thở hổn hển hôn lên mặt cùng cổ cô, gặm cắn, mút nghiến, hàm răng hận không thể đi khắp người cô.
Bàn tay to lớn thô ráp nắm chặt hai bờ mông căn tròn, vần vò như điên. Đau nhưng sảng khoái quá.
Diệp Tịch Nhan ngước cổ, thở nhẹ dưới ánh đèn vàng mờ ảo, mày chau, hai mắt nheo lại, hơi thở phả ra dưới nhiệt độ đêm tháng tư hoá thành lớp sương mù mỏng. Cô đã sớm không thể không chế phản ứng của cơ thể, dù đã cố phòng ngừa để mình không bị tên cầm thú này chơi hỏng, nhưng đây là lần đầu tiên thân mật cùng đàn ông sau khi sống lại nên cô vẫn bị Hứa Vong Xuyên chơi tới mất khống chế.
Dưới lớp váy nhung xoè, bàn tay lớn đi dạo khắp nơi.
Anh giống như biết nên chơi ở đâu, nhưng lại không dám đến đó, cứ quẩn quanh chỗ bẹn đùi, cho đến tận khi d*m dịch của cô gái vượt qua lớp đồ lót tí tách chảy trên tay thì anh mới kinh ngạc bứt ra.
“Diệp Tịch Nhan, sao cô lại đi tiểu ra tay tôi?” Cô cắn môi đẩy anh.
Mặt đỏ au, “Lưu manh!”
Cơ thể Hứa Vong Xuyên căng cứng, ngón tay khẽ vân vê rồi tách ra thì thấy sợi tơ bạc của d*m dịch, lúc này mới kinh ngạc:” Hoá ra không phải nước tiểu.
Đây chính là d*m thuỷ của phụ nữ trong những bộ phim sẽ sao?
Nhưng hắn rõ ràng còn chưa đụng vào tiểu huy*t, thật nhiều nước, chân Diệp Tịch Nhan cũng ướt hết rồi. Rất muốn để dương v*t đi vào đó, để cô khóc lóc, tiết dịch vào người anh.
Rất muốn.
Anh đến cùng là bị sao vậy?
Rõ ràng đã có bạn gái, vậy mà không biết kiểm soát…
Hứa Vong Xuyên xuất thần nhìn chằm chằm vào ngực cô gái, hầu kết không nhịn được mà rung động.
Đêm nay tựa như một giấc mộng.
Hoa khôi trường đã từng đến cả ánh mắt cũng không muốn bố thí cho anh nay lại chủ động ôm anh, hôn anh, ngoan ngoãn rúc vào ngực anh, miệng nhỏ hé mở, tuỳ tiện để anh sờ soạng khắp người.
“Diệp Tịch Nhan, cô rốt cuộc muốn thế nào?” Anh không hiểu.
Cô hình như cũng không thích anh lắm… Nhưng lại cố gắng dụ dỗ anh phạm sai lầm.
“Hiểu Thi là cô gái tốt, tôi không thể phụ lòng cô ấy.”
“Cô gái tốt? Hôm cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, Hứa Vong Xuyên, để anh rời bỏ cô ta khó khăn như thế sao?”
Hít sâu hai hơi, Diệp Tịch Nhan đứng thẳng người, lau chất lỏng trên đùi, sau đó làm một hành động rất là ch*t tiệt.
Cởi chiếc quần lót màu anh đào đã ướt đẫm nhét vào túi quần người đàn ông.
Cô nhẹ bứt một cánh hoa tường vi màu vàng nhạt trên tường, hất cằm cười giòn tan và nói: “Anh sờ bẩn, cầm về giặt sạch đi rồi mang đến đây đổi chiếc áo này. Nếu không tôi sẽ tố cáo anh với Trương Hiểu Thi.”
Diệp Tịch Nhan kéo kéo chiếc áo thun rộng thùng thình trên người rồi lườm anh một cái mới đóng cửa đi vào.
Hứa Vong Xuyên ngồi xổm trước cửa Diệp gia đến tận hơn nửa đêm mới rời đi.
Trước khi đi anh còn nhặt tờ hai trăm tệ đã gấp thành máy bay giấy rồi phi vào vườn hoa.
“Thật sự là đồ cơ bắp…” Diệp Tịch Nhan tắm rửa xong, điểu chỉnh camera giám sát trước cửa nhà, nhìn chút lại cười phá lên, cười xong lại cúi người, cắt video Hứa Vong Xuyên đè cô lên tường hôn hít thô bạo rồi gửi cho Trương Hiểu Thi.
Cô chính là đồ nói không giữ lời, thích giở trò đấy. Làm xong hết thảy.
Diệp Tịch Nhan vui vẻ đi ngủ.
Chỉ chờ thứ hai đến trường học xem kịch vui.