Diệp Tịch Nhan cắn vào xương quai xanh của chàng nam sinh qua lớp quần áo ngăn cách.
Cau mày, không dám thở mạnh, chỉ sợ có người nghe được.
Anh hôn lên chỗ tóc mai đang đẫm mồ hôi, hơi thở nóng rực, môi cũng như bị bắt lửa, thanh âm khàn khàn giọng nói khô ráp, trầm đục lại mang theo màu sắc dục phách lối, “Cục cưng, dễ chịu không… Anh lại đi vào thêm chút nữa nhé?”
“Một xíu thôi.”
Nói là một xíu mà lại cho vào đến tận gốc ngón tay, không thể tiến thêm nữa mới dừng lại.
Hứa Vong Xuyên liếm lên chỗ lỗ tai đỏ như mật, hà hơi, “Sâu thật, dò không tới đáy, cưng ngoan, em nói xem nếu đổi thành dương v*t thì có thể ăn hết không nhỉ?”
Mặt mũi Diệp Tịch Nhan nóng bừng,
Miệng nhỏ buông ra, ngẩng đầu ũ rũ trừng anh. “Anh thật là thô lỗ a.”
Hứa Vong Xuyên cắn lên miệng cô, ngón tay cắm trong tiểu huy*t tách ra rồi lại khép lại, không ngừng bành trướng, thăm dò, lòng bàn tay còn xấu xa áp lên rồi nhào nặn, tìm được chỗ mẫn cảm thì đồng tử sắc bén bỗng co rụt lại nhìn chằm chằm vào cô, sức mạnh như bị kích thích.
Đâm đâm đâm đâm. Ấn vào rồi vân vê, điên cuồng chọc vào.
Tiểu huy*t chua xót như đang gặm nhấm cả tấn chanh, sướng muốn ch*t.
Diệp Tịch Nhan run như cái sàng, cột tóc chắc chắn cũng rũ cả ra, cuối cùng kêu “cứu mạng” rỗi bỗng nhiên ôm lấy cổ chàng trai, mông vểnh lên thật cao phun hết ra ngoài.
Anh cười một tiếng, há miệng thở dốc rồi dựa vào thân cây trượt xuống mặt cỏ.
Ngồi ngay ngắn trước mặt Diệp Tịch Nhan, bắt đầu liếm láp những ngón tay sáng lấp lánh vừa rút ra khỏi đó, ăn cực kỳ ngon lành. Đầu lưỡi liếm qua, từng chút từng chút một, một tên trùm trường lỗ mãng khiến người người e ngại nhưng khi mút mát thì y như gã trai bao quyến rũ trong hội sở, tốt lắm.
Diệp Tịch Nhan hất cằm lên, “… Ăn ngon không?” “Nói thừa, của em sao không ngon chứ?”
Thấy cô nhìn mình chằm chằm, đôi mắt Hứa Vong Xuyên như loé sáng, vội vã ngậm lấy ngón tay mình, dùng sức tống vào miệng, còn xua tay bảo rằng, “Hết rồi nhá.”
“Hả?”
…Giữ phần?
Diệp Tịch Nhan tức giận đẩy anh ra, “Nếu em muốn ăn, lúc nào bất kỳ đâu cũng có thể tự sản tự tiêu nhé, cần gì phải tranh với anh?”
Hứa Vong Xuyên ngẫm lại cũng thấy thế, kéo cô vào lòng mình, vỗ về, “Cục cưng siêu ngọt, ăn mãi vẫn thèm.”
Cô bĩu môi, dựa vào ngực anh.
Buổi chiều là khoảng thời gian dễ chịu nhất, muỗi lờ đờ cũng không nhiều, mùi cỏ cây thơm mát hoà quyện cùng mùi xà phòng trên người anh, hít một hơi thật sâu, mỗi lỗ chân lông đều cảm thấy thư thái.
Diệp Tịch Nhan ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại thì thấy mình đang ở trên lưng Hứa Vong Xuyên, váy và quần áo đã mặc lại gọn gàng, sợ lộ hàng bên hông còn buộc một chiếc áo khoác đồng phục, hôi hôi lại còn vàng khè, xem ra Hứa Vong Xuyên chuyên lấy nó làm khăn mặt để lau mồ hôi. Chuông vào tiết chuẩn bị reo lên, anh biết cô thích học, sợ tới trễ nên dứt khoát cõng cô vào phòng học.
Học sinh khắp nơi đều ngoái nhìn.
Mắt chứa đầy hàng chữ ” VL, hai người này yêu đương không biết xấu hổ vậy sao?”
Đi ngang qua lớp Trương Hiểu Thi, một chiếc bảng đen bay ra ngoài, chuẩn xác nhắm vào trên đầu Diệp Tịch Nhan. Cô sợ hãi co rúm người lại, Hứa Vong Xuyên không thèm ngẩng đầu lên vẫn đưa tay bắt được, sau đó ném tới bậu cửa sổ.
Trương Hiểu Thi đứng ngay cửa ra vào, tức đến phát run. Tay nắm chặt đến trắng bệch.
Răng cắn chặt vào nhau.
Ánh mắt kia là hận không thể lột da ăn tươi Diệp Tịch Nhan.
Diệp Tịch Nhan nhíu mày, cố ý nghiêng cổ, kéo quần áo ra để lộ mấy dấu dâu tây mà Hứa Vong Xuyên đã để lại lúc trưa cho cô ả mở mang tầm mắt.
“Như thế nào, tao có, mày có không?” Hì hì —
Cô còn đang đắc y thì thêm mấy chiếc bảng đen nữa bay ra ngoài, còn có cả sách vở, bình nước rồi cả chiếc kẹp mi oan uổng của ai đó.
“Diệp Tịch Nhan, con tiện nhân này!”
Âm thanh của Trương Hiểu Thi vang vọng khắp khu nhà dạy học, suýt chút nữa khiến cả toà nhà lún sâu.
Diệp Tịch Nhan giấu mặt vào lưng bạn trai cũ của người ta, cười khoa trương, đôi mắt híp lại không nhìn thấy gì. Vừa nghĩ tới kiếp trước, Trương Hiểu Thi chơi trò mèo vờn chuột với cô, hại cô và con gái chỉ có thể ch*t thảm cùng một chỗ, nỗi hận trong lòng dần biến thành niềm vui vô hạn.
Không biết những vị bồ tát động tí lại giảng dạy nên buông bỏ thù hận, nhìn về phía trước thì thế nào nhỉ.
Báo thù cực kỳ thoải mái đó.
Cô đắc ý, sôi sục đến tận lúc trở lại phòng học.
Cả buổi chiều, Hứa Vong Xuyên chỉ vùi đầu ngủ, thỉnh thoảng có tỉnh dậy thì tranh thủ nhìn cô chằm chằm, coi như bảng đen và thầy giáo đứng trên kia như vô hình.
Ngày thứ tư dài đằng đắng có anh làm bạn nên đã trôi qua rất nhanh. Thứ năm thứ sau cũng vù vù chuồn mất.
Tôn Á có tham gia buổi học thêm ở trường vào hôm thứ bảy, vốn Diệp Tịch Nhan cũng tham gia, nhưng đã vắng mặt gần hai tháng rồi. Giáo viên có hỏi, cô cũng không biết nói thế nào.
Giờ thì tốt rồi. Cả trường đều đã biết Diệp Tịch Nhan đang yêu đường với trùm trường.
Chủ nhiệm lớp không dám nói chuyện với trùm trường, lại sợ kích động Diệp Tịch Nhan nên chỉ dám giữ chặt Tôn Á, bảo cô đến khuyên nhủ Diệp Tịch Nhan nói rằng, bạn trai lúc nào có mà chả được, giờ mới cấp 3 thôi mà?
Tôn Á cũng nghĩ vậy.
Thứ sáu sau khi tan học, cô kéo Diệp Tịch Nhan lại nói những lời cực kỳ thành khẩn, “Tịch Nhan, điều kiện bạn tốt như vậy, cần gì chứ? Về sau lên đại học, muốn loại “thiểm cẩu” nào mà chả có? Cứ phải hắn ta sao?”
Ngoại hình Hứa Vong Xuyên thực sự không tệ, khí chất của trùm trường cũng rất có cảm giác. Thế nhưng ra khỏi trường học cũng chỉ có thể đến công trường bê gạch, lăn lộn thành chủ thầu cũng giỏi lắm rồi.
“Cậu xứng với những thứ tốt đẹp nhất, cần gì phải theo hắn ta mỗi ngày để ăn mì hoành thánh chứ?”
Lúc Tôn Á đang nói chuyện, con “thiểm cẩu” đi lấy nước trở về.
Hôm nay đến phiên Diệp Tịch Nhan trực nhật nên Hứa Vong Xuyên phải đi lao động.
Từ khi đi học đến nay, trùm trường có bao giờ phải cầm cái chổi hay thùng nước đâu, vừa mới cần cù chăm chỉ lao động, không ngờ, về đến nơi đã nghe thấy bạn thân của người yêu đang chê anh, được mỗi cái mặt và dáng người còn đâu chả có gì cả.