Đầu lưỡi khéo léo chơi đùa, thỉnh thoảng đè ép, sau đó lại mút thật mạnh. Ăn một lúc lâu khiến Diệp Tịch Nhan sướng muốn ch*t mới ngạc nhiên phát hiện ra không có giọt sữa nào.
Anh cắn cái v* rồi điên cuồng hẩy mông. Tiếng chày giã vào kêu vang vọng.
Miệng thì lẩm bẩm những câu chẳng lọt tai: “Nhanh mang thai cho lão tử, em là đồ đàn bà xấu xa, kêu ngực có sữa cho anh hút, hút lâu vậy làm gì có sữa đâu? Anh hút phí công sao?”
Diệp Tịch Nhan chỉ biết nằm chịu trận, vô cùng thoả thích, nghe thấy những câu uy hiếp đe doạ của anh cũng không tức giận.
Ôm ngực chàng trai mút chậc chậc, giọng dính như cháo dỗ dành, “Anh bắn thật nhiều cho em đi thì em sẽ mang thai thôi, đừng có gấp, ngoan nào, về sau sẽ cho anh ăn no.”
Hứa Vong Xuyên kêu lên một tiếng đau đến, liếm lên cổ cô rồi gặm hai cái, răng tê ra mà tim cũng nhũn theo.
“Diệp Tịch Nhan, anh thật sự quá yêu em.” “Biết rồi.”
“Em thì biết cái rắm gì.”
Cục cưng xấu xa chỉ có cái miệng là ngọt.
Anh ôm cô, giảm dần tốc độ, vào nhanh ra chậm, để côn th*t ma sát với tiểu huy*t một cách trọn vẹn.
Diệp Tịch Nhan kìm nén đến bực bội, một sâu rồi lại một cạn, cố gắng vặn vẹo cái mông điều khiển theo nhịp ma sát, hai chân quấn lấy hông anh đong đưa.
Hứa Vong Xuyên không có lông ngực.
Nhưng từ rốn đến tổ chim đều có lông, lúc làm t.ình hơi châm chích, hai quả trứng thì không biết liêm sỉ cứ vung qua vung lại, mỗi lần lại nện vào dưới đế hoa khiến nó mỏi nhừ.
Cô ôm lấy lưng anh, lúc lỏng lúc chặt.
Móng tay ghim vào trong làn da căng mịn mềm mại của chàng trai mười tám tuổi, cào loạn xạ.
Lần đầu nếm thử tình ái là với tên lang thang thối bẩn, cả người đau nhức. Về sau lại phải cùng với tên mập ch*t bầm, nhưng nhiều nhất vẫn là mấy thằng cha già, vì sau khi ngón tay bị cụt, không còn chàng trai trẻ tuổi nào chịu nhìn cô nữa. Nói thế nào nhỉ, như con chó tàn tật ở trung tâm trông giữ động vật đi lạc, dù có bao nhiêu người chăm sóc đi nữa cũng không thể đem hai ngón tay kia trở lại với cô.
Đã từng kiêu ngạo biết bao nhiêu.
Cứ tưởng lòng mình đã ch*t lặng từ lúc ấy, nhưng về sau nghĩ lại thì thấy vô cùng chua xót.
Người còn chưa già, đã phải chịu cảnh hoa tàn ít bướm.
Diệp Tịch Nhan cắn vào tai anh, khóc lóc:” Hứa Vong Xuyên, em là của anh, đừng để bất kỳ thằng đàn ông nào đụng đến em.”
Anh ôm lấy cô, siết chặt đến mức xương sườn vang lên tiếng kèn kẹt. “Em là của anh, không ai được đụng vào em hết, ngoại trừ anh.”
Cô không ngừng hôn lên mặt anh.
Chàng trai thở dài, vần vò hai cái v*, vươn người đè lên, khiến cô được che đậy thật kín kẽ,
Cơ ngực ép lệch cả mặt.
Cánh tay cường tráng quấn lấy khiến cô không thở thổi.
Nhưng chính trong sự đau nhức đến tàn bạo này, Diệp Tịch Nhan lại cảm nhận được sự an toàn chưa từng có từ trước đến nay, được bảo vệ, được yêu, được làm t.ình đến trời đất quay cuồng, d*m thuỷ chảy ròng ròng.
Người vì sao phải nuôi chó?
Bởi vì con chó lớn thật sự sẽ cực kỳ cực kỳ cực kỳ yêu bạn. Mặc dù, đôi khi cũng hơi hung dữ.
Diệp Tịch Nhan ôm lấy anh, cắn vào những bắp thịt màu lúa mạch ở ngực, nhìn thì tưởng cứng, nhưng thực chất rất mềm, còn mằn mặn, nếu to hơn chút nữa thì cần gì vần vò của cô, sờ của bản thân chắc cũng thoải mái như vậy.
Cô nhắm mắt ngậm lấy núm v* màu nâu, cắn nhẹ một cái.
Hứa Vong Xuyên run rẩy, chống tay cúi đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự yếu ớt, “Làm gì thế, của con trai không thể cắn.”
Diệp Tịch Nhan ngậm nó trong miệng, dùng đầu lưỡi chơi đùa. Đôi mắt hồ ly yếu ớt nhìn anh.
Thật là vô tội.
“Người ta cũng muốn bú sữa, Hứa Vong Xuyên bao giờ anh mới mang thai?”
“Đệch.” Anh chửi một câu, tức giận bóp chặt hai quả mông, dùng sức đẩy dịch ra ngoài, “Chỉ em mới có thể mang thai, Diệp Tịch Nhan!”
Cô cười lên, lại ăn một núm v* bên kia.
Thích xem anh ta uốn éo như con giòi, hùng hổ mắng người.
“Cục cưng, đừng ăn, không có sữa đâu… Xin em đấy, ngứa lắm… Ăn nữa thì bắn mất, bắn luôn đấy.”
Bẹp bẹp.
Chậc chậc chậc.
“Diệp Tịch Nhan em là con quỷ sao? Anh là người đàn ông của em, đại dương v*t là anh trai em, về sau anh sẽ là cha của các con em… Không… Đừng ngậm… Đừng mút…Được rồi, hút thì hút đừng có dùng răng! Đệch mợ!”
Núm v* chàng trai đã nở bung ra, cực kỳ mẫn cảm.
Diệp Tịch Nhan ngậm lấy một bên, còn nắm một bên khác, giống như chiếc công tắc, khống chế tốc độ ra vào của Hứa Vong Xuyên. Muốn mạnh lên thì dùng đầu lưỡi prprpr, muốn chậm thì dùng răng cắn nhẹ đau đớn, muốn bắn…
Diệp Tịch Nhan:!
Hứa Vong Xuyên đứng dậy làm gì. Còn chưa bắn mà.
Chàng trai đứng lên, nhặt chiếc buộc tóc mà cô làm rơi, xoay người cô lại rồi quặt hai tay cô ra đằng sau và trói lại.
Bốp!
Bàn tay lớn đánh mạnh vào mông một phát.
Diệp Tịch Nhan lại tiết ra một dòng d*m thuỷ trong vắt, khuyu gối, mông nhô lên cao hơn.
Hoa thịt vui sướng khẽ run lên. “Em ép anh.”
Anh đè tay cô lại, đột ngột vào từ đằng sau, mảnh thịt trai đều bị lột ra ngoài, côn th*t to dài nghiền nát hoa tâm.
Tiếng va chạm phầm phập vang lên không ngớt. Giống như cây chuối tây ngả nghiêng trong mưa bão.
Diệp Tịch Nhan không chịu nổi, mặt dán vào tường, gần như là kêu gào cầu xin tha thứ: “Cứu mạng…a a a…Ai tới cứu tôi với…Tôi nuôi con chó mà nó chuẩn bị chơi ch*t tôi rồi…Của nó thật thô…nhét căng bụng mất…A, đừng, đừng chọc vào hoa tâm…A…”
Cô đong đưa cái mông kêu meo meo. Sướng đến híp cả mắt, cuộn cả ngón chân.
Hứa Vong Xuyên thì thở hổn hển sau lưng, “Chơi ch*t em! Chơi cho rộng ra! Này thì kẹp chặt đàn ông! Này thì yêu tinh ép khô! Thích bị cắm đúng không? Thoải mái muốn ch*t đúng không? Diệp Tịch Nhan em chính cái bao cho dương v*t của anh, về sau ăn cơm uống nước đều phải bọc ngoài côn th*t của anh nghe chưa…”
“Diệp Tịch Nhan là bao dương v*t của chồng, sướng quá, rất thích đại dương v*t… Huy*t d*m cũng muốn ăn tinh d*ch, chồng không cần thương xót cho em
đâu, chơi ch*t cục cưng nhỏ của anh đi… A a… Muốn phun… Nhanh lên nhanh lên nhanh lên, cầu xin anh, nhanh nữa lên!”
Cô dán vào tường, kêu gào.
Eo nhỏ như rắn nước, uốn trái uốn phải, hai bắp đùi bị xô đập thành màu hồng phấn, cả người đều là mồ hôi.
Tới, tới rồi!
Diệp Tịch Nhan hét lên một tiếng, run rẩy, eo như muốn gãy ra, đầu óc trống rỗng, môi cắn bật cả máu. Cao trào hồi lâu vẫn chưa thoả mãn, tay thì bị trói, chỉ có thể cúi đầu nhìn chỗ giao h.ợp của hai người.
Từng giọt dịch nh.ờn tí tách rơi xuống không ngừng. Cô thật là d*m đãng.
Phun thật nhiều.
“hu hu hu… đi tiểu…”
Cô gái khóc thành tiếng. Nghẹn ngào nức nở.
Hứa Vong Xuyên tháo nút buộc ở tay, nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, dán vào khuôn mặt nhỏ ửng hồng, thấp giọng dỗ dành, “Bé ngoan, phun lên người chồng này, đừng khóc được không? Có phải anh làm đau em rồi? Chồng sẽ làm nhẹ thôi, không chơi xấu, không dám làm hỏng, bảo bối ngoan ngoãn, đừng khóc, tim lão tử sắc rách ra rồi.”
Cô rúc vào ngực anh, cơ thể cuộn tròn lại, vươn tay đẩy cái tay thô ráp đang định thừa cô bóp cú mình, miệng dẩu ra, nhíu mày lẩm bẩm, “Thời điểm người ta muốn phun, anh cũng phải b.ắn ra nhé.”
“Giữ để chơi em thêm một lúc nữa không tốt hơn sao?”
“Không…thế thì không đủ sướng! Anh như thế thì có vẻ là do người ta kẹp không chặt, chút em sẽ kẹp thật chặt, nói, có phải kẹp thật chặt thì anh sẽ đạt cực khoái đúng không?”
Hứa Vong Xuyên tuân lệnh nghe theo. “Sẽ đạt cực khoái!”
“Nhanh lên, thừa dịp cục cưng còn đang thoải mái, trang thủ b.ắn ra đi.” Hứa Vong Xuyên cười một tiếng.
Ôm chặt cô.
Đối mặt cô gái thơm chùn chụt không dừng được, “Sao đáng yêu như thế? Hả?” Diệp Tịch Nhan ôm cổ anh đong đưa, “Đáng yêu thì ch*t người sao?”
“A, anh ch*t đấy!”
Hứa Vong Xuyên giang hai tay, ngã về phía sau.
Diệp Tịch Nhan đặt mông ngồi lên dương v*t của người ta, thể lực siêu tốt, lắc eo nhỏ, cái v* lắc lư theo hình bán nguyệt, ăn côn th*t của anh từ phía trên.
Còn cười tủm tỉm.
Hứa Vong Xuyên có cảm giác mình bị cư*ng bức. Không nói được sự kỳ lạ ở đâu.
Trợn mắt thấy cô đang dùng tư thế oai hùng cưỡi lên anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng rất khảng khái, bản thân mình thì lại đỏ mặt, sợ bị phát hiện, liên tục dùng tay che lại.
Miệng còn cười không khép lại được. Thật là quái dị.
Đúng là, bị người yêu coi như là cái gậy mát xa mà cưỡi lên, cũng hạnh phúc quá đi!
Ai không thích làm trâu làm ngựa cho người yêu chứ? Anh chính là con chó gọi đến thì đến, gậy mát xa hình người, Hứa Vong Xuyên của cô.