Bản chất của đàn ông chính là khốn nạn.
Theo đuổi mạnh mẽ không được thì lập tức phải lỏng tay, để anh ta cảm thấy Diệp Tịch Nhan cô là người thế này thế kia, được rồi, nhưng sao bỗng dưng lại không làm phiền tôi nữa vậy?
Diệp Tịch Nhan nói xong, vung tay đeo cặp sách lên vai rồi bỏ đi rất phóng khoáng.
Mái tóc buộc đuôi ngựa cuộn cao vung vẩy trong gió.
Bóng lưng cực kỳ giống hình tượng bạn gái mối tình đầu trong phim thanh xuân, bước từng bước rời đi dưới ánh mặt trời.
Ra khỏi trường, cô gái lấy điện thoại ra gởi tin nhắn cho Tôn Á: Hứa Vong Xuyên có đi ra cùng không?
Tôn Á: Không, anh ta còn đang đứng đực dưới gốc cây. Diệp Tịch Nhan:…
Tôn Á: Hiện tại lại nằm ngủ tiếp, trời ơi, tâm của anh ta thật lớn, chạng vạng tối dưới gốc cây toàn muỗi thôi đấy.
Diệp Tịch Nhan: Đốt ch*t anh ta đi.
Hỏng bét, Hứa Vong Xuyên không có đi ra theo như kế hoạch. Hiện tại nếu đi bộ đến trạm xe lửa, nhất định sẽ bị Trương Hiểu Thi dẫn người chặn đường, đến lúc đó rơi hai vọng tóc quỳ xuống thì còn nhẹ, sợ nhất là để bọn côn đồ kia chiếm tiện nghi.
Hít—–
Diệp Tịch Nhan bấm số tài xế, gọi người tới đón.
Sau đó nhàm chán đứng giậm chân trước cửa trường học.
Đợi chưa đến mấy phút, Hứa Vong Xuyên vốn phải đang ngủ ngon ở dưới tán hoa anh đào bỗng xách túi vải rách lỗ chỗ bước ra.
Nam sinh đều đã đi qua sau đó lại quay trở về. “Sao cô còn chưa đi?”
Diệp Tịch Nhan” …Chờ xe.”
“À.” Anh dùng lòng bàn chân di di cục đá, lại không biết nên nói gì, vò tóc, hỏi: “Muốn ăn bánh gạo nếp không?”
Cách đó không xa có hai chiếc xe bán đồ ăn vặt.
Ông chủ nhân lúc tan tầm đỗ xe, bày bán ở cửa trường học.
Gạo nếp chưng chín cắt thành từng khối rồi lăn trong bột đậu, ngọt lịm, dính họng, nam sinh ngại ngọt nhưng nữ sinh lại rất thích, anh ta muốn cám ơn cô đã mua quần áo cho anh.
Diệp Tịch Nhan không ăn đồ ăn ở quán nhỏ.
Nói chính xác hơn là sẽ không để lộ dáng vẻ ăn uống bẩn thỉu trước công chúng.
Mẹ của cô từ nhỏ đã quản cô rất nghiêm, nói con gái quan trọng nhất chính là mặt mũi, phải đẹp, phải sạch sẽ. Nhưng trải qua tận thế, thịt chuột cũng đều đã nếm qua, cô sớm không còn cái gánh nặng kia nữa, gật gật đầu, “Ừm” một tiếng rất nhẹ.
Hứa Vong Xuyên đi đến bên kia đường, mua rồi bưng trở về, rồi đưa ra trước mặt cô—- Diệp Tịch Nhan chọc một cái, nhai bẹp bẹp.
Má phình lên như một chút chuột Hamster nhỏ.
Hứa Vong Xuyên bật cười, lộ ra cả hàm răng trắng bóc. Côi trừng mắt, “Cười cái gì?”
Đúng vậy, cười cái gì?
Cậu trai trẻ hạ miệng, hít mũi, “Trước kia cảm thấy cô luôn xem thường, làm tổn thương người khác, giờ lại phát hiện cô như kẻ trộm, có chút hư hỏng.”
Nhưng cũng rất đáng yêu.
Diệp Tịch Nhan tằng hắng một tiếng, lại ăn thêm hai miếng sau đó đẩy cốc giấy dịch ra, tức giận nói: ” Nịnh nọt nghe hay thật, lần sau đừng có khen nữa, tạm biệt, xe nhà tôi tới rồi.”
Chiếc xe Mercedes dừng lại ở ven đường, đèn xe lấp loé.
Cô mở cửa xe vứt ba lô vào, miệng còn dính bột đậu, ánh mắt lạnh lùng cao ngạo lướt qua người cậu trai trẻ, thoáng dừng lại xong bỗng nhiên vụt qua.
Hứa Vong Xuyên ngồi xổm ở vìa đường, ăn chỗ bánh gạo nếp cô để thừa.
Đầu lưỡi liếm qua đáy cốc, vẫn chưa thoả mãn, không biết do thêm ít đường đỏ vào bột đậu không mà cổ họng anh đau xót, những cảm thất vẫn không ngọt bằng miệng của cô.
Mặt trời ngả về phía tây.
Bầu trời nung đỏ, đó chính là Tịch Nhan.
Anh nghĩ về cái tên của cô, thật là kỳ diệu, giờ này khắc này lồng ngực đầy ắp thực ra lại trống rỗng, hoá ra thích một người, tim sẽ thiếu một miếng, không cách nào vá lại được.
…
Diệp Tịch Nhan tránh né hai ngày.
Nhà vệ sinh nữ cũng không dám đi, chỉ sợ Trương Hiểu Thi mời vào bên trong uống nước.
Muốn vẩy cho Hứa Vong Xuyên tí dầu, châm chút lửa mà không có thời cơ. Cả ngày cố gắng kìm nén cũng không được, rảnh rỗi lại ra sân thể dục chạy vài vòng không ngừng nghỉ.
Vừa vào tháng năm, trời nóng nực khác thường nên cô cũng mặc ít quần áo đi. Quần đùi, áo lót nhỏ.
Mồ hôi ướt át thấm đẫm chỗ tóc mái ngang trán để lộ hai gò má xinh đẹp động lòng người, lại thêm cặp giò trắng bóc, bộ ngực sữa rung động, nhìn mê người khỏi phải bàn. Các nam sinh đều như mất hồn, trời nắng to, điều hòa không khí cũng không xua được hết cái nóng vậy mà một hai cậu học sinh lại chịu đựng để tới đây “học thuộc lòng”, còn lén lút đưa nước cho cô.
Cô thật là lợi hại.
Đợi mãi không thấy Hứa Vong Xuyên đến đây thèm thuồng thì dứt khoát quyết định trước hết vớt ít cá.
Bất luận ai đưa nước, đều nhận.
—- Dù sao thêm một người ái mộ ngu xuẩn là thêm một người chắn trước mặt vào thời điểm then chốt.
Tay này vừa thao tác cái, tài khoản xã giao đều đạt max.
Diệp Tịch Nhan rất hài lòng với chiến tích của mình, rảnh rỗi thì trả lời tin nhắn, vung chút đồ ăn cho cá. Tôn Á không đồng tình, nhưng cũng không nói gì chỉ nhắc nhở cô đừng làm quá.
Diệp Tịch Nhan cười cười, bảo Tôn Á an tâm. Cô có bài mẫu rồi.
Tuỳ tùng nhiều, lá gan Diệp Tịnh Nhan cũng lớn hơn.
Không còn khúm núm chui vào xe về nhà sau khi tan học, mà mang theo đàn cá trắng trợn đi dạo trên đường, ăn uống, hát karaoke, thích chơi thế nào thì chơi, hưởng thụ cuộc sống vui vẻ an nhàn.
Trương Hiểu Thi dẫn người tới tìm cô gây sự hai lần, nhưng không thành công, xám xịt chay đi.
Diệp Tịnh Nhan càng to gan gơn.
Sau khi chơi vui vẻ mới ngẫm nghĩ, coi như không có Hứa Vong Xuyên, nuôi một đống tiểu đệ để số lượng thắng chất lượng cũng không phải không được. Nhưng cô còn chưa sung sướng được hai ngày, mộng đẹp liền vỡ vụn.
Trương Hiểu Thi mời đại ca xã hội đen đến KTV chặn người.
Một tên đầu trọc cánh tay xăm trổ mang theo bốn năm tên cao to vạm vỡ, chỉ mới đứng chắn ở cổng thôi mà đám tiểu tử vừa xum xoe sau lưng Diệp Tịch Nhan đã khiếp sợ, một hai tên còn đánh rắm đái dầm bò đi, mồm gọi mẹ ơi cứu mạng.
Diệp Tịch Nhan:…
Đều là học sinh cấp ba mà sao những tên hàng lậu này yếu đuối quá vậy.