“Anh đẹp trai nên nhìn, đẹp đến mức em phải ngạt thở!” “…”
“Đến đây cho cục cưng sờ mặt cái.”
Hứa Vong Xuyên tuỳ tiện ngồi dưới đất, ngón chân to đùng thò ra khỏi lỗ, khuôn mặt chó bị Diệp Tịch Nhan vần vò đến méo xệch. Cũng hơi không vui nhưng nào dám cáu kỉnh với cô, giữ chặt cô gái rồi cọ qua cọ lại, thân mật đến mức làm cho người khác không đành lòng nhìn thẳng.
Ba người kia ăn ý dời mắt đi.
Cho đến tận khi Triệu Quang Minh không thể nhịn được nữa, vỗ đùi cái đét, “Đừng quăng thức ăn cho chó nữa, tính xem tiếp theo nên làm gì đây?”
Đi mấy trăm mét nữa là đường phố chính rồi, là một trong đại lộ lớn ở Giang Thành, có tám làn xe, thông với bốn phương, so với con đường ở trường kia còn khốc liệt hơn. Không cần tới gần chỉ cần nghe tiếng còi rồi tiếng va đập liên tiếp là biết. Tiếng kêu của con người chui vào tai người, nghe thật là khủng khiếp, như dội thẳng vào linh hồn.
Diệp Tịch Nhan cảm giác Lý Nhược Nam khá được. Nên cũng không giấu diếm.
“Khu biệt thự nhà tôi ít người, từ bên này đi xe vòng lên thì tầm mười lăm phút.” Diệp Tịch Nhan chỉ vào thềm đá.
Lúc này Triệu Quang Minh mới hiểu ý nghĩa của những lời cô nói. Ô tô không thể lên bậc thang, ngược lại thì xe điện có thể đi theo đường dốc chỉ cần phí chút sức là lên được.
“Tính toán kỹ thật…” Triệu Quang Minh líu lưỡi.
Hoá ra cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng, Lý Nhược Nam thì không muốn đến biệt thự lớn, hơi chần chừ vì một lòng muốn về nhà đoàn tụ cùng cha mẹ.
Cô suy nghĩ hồi lâu, nắm chặt tay lái xe điện, “Có thể cho tôi mượn xe không? Tôi muốn về nhà nhìn xem, nhà tôi không xa, đi xe thì tầm mười phút.”
Tôn Á nhỏ giọng nhắc nhở, “Đường quốc lộ giờ loạn lắm, rất nguy hiểm.” “Tôi lo cho mẹ tôi và cha tôi!”
Lý Nhược Nam nói xong lập tức chảy hai hàng nước mắt.
Diệp Tịch Nhan cũng không bắt ép, đưa xe cho cô ấy, lại lần mò tìm con dao đưa qua, “Đi đi, chúc cô may mắn.”
Tôn Á không thể quay về, cô là người trong huyện thi lên thành phố, nhà ở núi rừng cách đây chục cây số. So với người nhà, cô nguy hiểm hơn rất nhiều. Cô gái quyết định thật nhanh và nói: “Tịch Nhan bảo đi đâu thì tớ đi đó!”
“Tôn Á… Không, đại ca đi đâu thì tôi theo đó!” Triệu Quang Minh bám sát phía sau.
Diệp Tịch Nhan đột nhiên nói: “Không về nhà thăm cha mẹ sao? Tôi mà là mẹ cậu, sẽ hỏi sao hồi đó không vứt cậu vào cống thoát nước luôn đó.”
Mặt Triệu Quang Minh đỏ lên, thấy Tôn Á nhìn qua thì vội vàng giải thích: “Cha mẹ tôi đang công tác ở đơn vị bí mật, an ninh rất tốt, tôi ch*t chứ bọn họ không ch*t được đâu. Bảo vệ tốt cho tôi nếu liên hệ được tôi sẽ dẫn mọi người theo đến nơi an toàn.”
Hứa Vong Xuyên cho là thật, vỗ bả vai cậu. Triệu Quang Minh còn đỏ mặt.
Diệp Tịch Nhan cười hì hì hai tiếng.
Tận thế đến cô chỉ thấy Giang Diễn được cứu vào lúc tận thế mới bùng nổ. Về sau gặp rất nhiều người, từ thị trưởng chủ tịch công ty đến cán bộ cấp sở, trâu bò hơn nữa cũng có, mất mạng cũng ít đâu.
Thời loạn lạc, người cấm súng chính là ông chủ, không nghe thương nhân hay quan viên chỉ huy gì.
Cậu ta nghĩ mình là ai chứ.
Thật sự coi mình là con ông cháu cha sao.
“Cô cười cái gì?” Triệu Quang Minh cả giận nói. “Nhớ đến chuyện vui.”
“Nói bậy, rõ ràng là cô cười tôi!”
“Ợ—-” Diệp Tịch Nhan vừa chạy gấp, húp vài ngụm không khí, giờ mới phun ra, tinh thần sáng khoái hẳn, “Tôi cười gì kệ tôi liên quan gì đến cậu, cứ định vô lại dồn ép có tin tôi bảo Hứa Vong Xuyên và Tôn Á không chơi vơi cậu không?”
“Chị dâu, chị dâu ruột thịt của em, chúng ta nhanh chóng đến nhà chị đi, đời em còn chưa được ở biệt thự lớn đâu, đúng là được thơm lây mà!”
Tôn Á nhìn lén cậu.
Triệu Quang Minh cũng lắc đầu không ngừng.
Triệu Quang Minh xoa tóc, đỡ chiếc xe điện dẫn đầu đi lên, bậc thang và khoảng sân phía trên khá yên lặng, không có người cũng chẳng có zombie, chỉ có con sóc nhỏ thò đầu từ hốc cây nhìn quanh.
Diệp Tịch Nhan lái xe dẫn bọn họ đi một đường.
Ngẫu nhiên gặp zombie cũng không để ý tới, đi nhanh lên chút là được.
Nghe thấy tiếng người gọi thì càng phóng tít, có trời mới biết bọn họ có phải muốn cướp xe điện không, vừa đi ngang qua một cỗ thi thể, đầu đã trọng thương, đập vào tảng đá, còn mặc đồ bảo hộ, nhìn là biết bị người qua đường đánh ngã cướp xe.
“Dừng!”
Hứa Vong Xuyên phanh lại, dùng di động đánh một hàng chữ, “Phía trước có người.”
Bốn người trốn vào rừng trúc quan sát— Một đôi ông cháu.
Cháu trai béo ị, đeo khăn quàng đỏ, trốn sau lưng ông, tay thì nắm chặt lấy quần áo ông. Ông cụ đã bị cắn mấy phát, sớm không cứu nổi, chỉ cố thở hổn hển dùng gậy chống đỡ cơ thể, “Tiểu Kiệt… Buông ông ra đi, ông sắp bị cắn ch*t rồi.”
“Ông già rồi, ch*t thì ch*t thôi! Cháu sợ lắm!”
Ông cụ nghe xong, tức dựng râu trợn mắt, từ bỏ việc đánh zombie, chuyển sang đánh thằng cháu đích tôn ba đời quý báu.
Thật sự là cặp đôi ông hiền cháu thảo.
Khiến người ta phải rơi lệ.
Thằng nhóc hú lên quái dị, nhe răng trợn mắt nhảy ra. Ông cụ run rẩy biến thành zombie, chảy nước bọt nhào qua. Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, thẳng nhóc mở lồng sắt, ném con chó nhỏ mới mua ở cửa hàng thú cưng ra.
“Ăn nó! Ăn nó! Đừng ăn cháu!” Con chó gâu gâu gầm nhẹ.
Lá gan còn lớn hơn.
Rõ ràng bị thằng nhóc ném mạnh, loạng chà loạng choạng đứng lên còn biết chắn trước mặt thằng bé, thân thể phủ phục xuống gầm nhẹ, không cho zombie đến gần.
Dùng cơ thể nho nhỏ bảo vệ chủ nhân.
Còn thằng nhóc kia thì cười khằng khặc chạy mất. Hai con zombie lao về phía chú chó nhỏ.