Diệp Tịch Nhan vén tóc rối qua mang tai, giọng nói ướt át: “Muốn bắn?” “Ừm…”
“Muốn bắn vào miệng hay là bắn vào tiểu huy*t.” “Đều muốn!”
“Chỉ có thể chọn một thôi.”
Hứa Vong Xuyên nhíu mày xoắn xuýt hồi lâu, ỉu xìu nói: “Sinh nhật cũng không thương anh, Diệp Tịch Nhan, tim em là tảng đá sao?”
…
Cô há miệng ngậm lấy, hút mạnh.
Hứa Vong Xuyên kêu lên một tiếng đau đớn, mồ hôi chảy dài trên da thịt màu mật ong, lông như bụi cỏ cũng đã ướt sũng.
Đôi mắt sáng như sao hơi nheo lại, khí thế hung ác biến mất, chỉ lộ ra vẻ yếu ớt cùng bất lực.
“Sâu chút… Diệp Tịch Nhan… A, ưm… Miệng cục cưng biết cách ăn đấy, hút tốt thật… Cục cưng cục cưng cục cưng ơi… Để chồng đi vào, thế này không đủ sâu… Chưa đủ sâu…”
Diệp Tịch Nhan có thể cho sâu hơn, nhưng cứ thích nhìn bộ dáng nhíu mày cầu xin của anh. Mỗi lần nuốt vào rồi đẩy ra, chỉ để đầu lưỡi quấn quanh quấy đều.
Còn cố ý phát ra tiếng nước chậc chậc xì xì.
Cô thì chơi vui vẻ lại không biết Hứa Vong Xuyên đã nhẫn nại đến cực hạn, lại một lần nữa không cho vào sâu hơn, miệng anh mím chặt, giữ đầu cô gái, cắm mạch một phát, toàn bộ chui ngập.
Chỉ còn hai quả trứng chặn ở cằm.
Cảm giác nôn khan dữ dội, cổ họng đè ép côn th*t từng đợt.
Hứa Vong Xuyên kìm nén tiếng rên rỉ, càng lúc càng phóng túng, nắm lấy mái tóc Diệp Tịch Nhan mà lắc mông đưa đẩy, một nhát đâm mạnh một nhát rút xa, cứ con cá nhảy nhót, mông căng chặt, cơ bắp ở đùi cũng co lại theo động tác.
Dục vọng gần đạt đến đỉnh, nét mặt lại càng dữ tợn.
Diệp Tịch Nhan bị cắm không thở nổi, răng lợi ê ẩm, chỉ có thể chảy nước mắt túm chặt lấy cái mông bóp một cái, đáng sợ quá, sờ mông tên chó đực sướng tay thật đấy.
Hơi chai.
Nhưng thịt đẫy đà mây mẩy.
Tóm cái mà đầy lòng bàn tay, quả thực là thích đến mức không nỡ buông tay.
Hứa Vong Xuyên hừ hừ dễ nghe hơn, hình như cũng thích được sờ, nhưng lại cảm thấy mình là đàn ông, không thể d*m đãng như thế, trong lúc đang vận động cúi đầu lạnh nhạt hỏi: “Túm… Mông anh… Làm gì?”
Diệp Tịch Nhan ưm ưm hai tiếng.
Anh ta à một tiếng, “Dương v*t chồng chặn miệng em rồi nhỉ.” Làm em nói không ra câu.
Biết thì biết nhưng Hứa Vong Xuyên không có ý định rút côn th*t ra, ngược lại còn chẳng biết xấu hổ, hỏi cô ăn ngon không.
Ngon cái rắm ấy, cổ họng sắp bị cắm hỏng rồi, tên chó ch*t này.
Diệp Tịch Nhan quỳ gối ngước mặt lên, vừa ăn vừa điềm đạm đáng yêu nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hứa Vong Xuyên run lên, dương v*t lại bành trướng hơn.
Vốn đã lớn rồi giờ trực tiếp nhồi kín miệng nhỏ, nước bọt còn bị tắc không trào ra nổi.
Mấy lần cắm sâu và mạnh.
Lúc bắn phụt ra thì đầu óc Diệp Tịch Nhan kêu vang ong ong, nhè không nổi, đành phải ừng ực nuốt xuống.
“Nhiều quá…”
Cô bị làm như giã gạo, đầu gối quỳ dưới đất tím xanh, xong cái là xoay người nôn khan không ngừng, môi đỏ chót, nước bọt óng ánh chảy khắp quần áo, thấm ướt cả áo ngực.
Lớn hơn.
Cặp v* hình như lớn hơn rồi.
Da thịt càng ngày càng trơn bóng, nhắn mịn, phối hợp với mái tóc đen nhánh, ai nhìn cũng bị câu hồn đoạt phách. Sau khi trở về từ sân bay, lâu lắm rồi hai người chưa làm t.ình. Anh luôn sợ cô ghét bỏ, ở trường học cũng không dám nhìn nhiều.
Hô hấp của Hứa Vong Xuyên hơi cứng lại.
Quỳ gối giúp cô cởi quần áo, ngay cả tóc cũng tháo tung ra, hơi thở phả vào da thịt, đốt cháy thành màu ráng chiều. Diệp Tịch Nhan định tự mình cởi, nhưng cơ thể bị sờ mó mềm nhũn cả ra, cô hình như hơi nghiện anh rồi.
Chỉ tiện thể hôn một cái. Mà đồ lót đã ướt đẫm.
Có khi chỉ dưới ánh mắt chăm chú của anh, bên dưới cũng ngứa ngáy.
Luôn nằm mơ thấy cảnh mình bị chàng trai đặt dưới người ra vào thô bạo suốt cả đêm, bay lên tận mây.
“Cục cưng mềm thật… thơm nữa…”
Trút bỏ chỗ đồ lót, Hứa Vong Xuyên ngửi ngửi, trước mặt cô cầm côn th*t tuốt lấy tuốt để.
Vừa mới bắn xong giờ đã ngỏng lên.
Nổi cả gân xanh, cách lớp không khí cũng cảm thấy sức nóng làm cháy người.
Mắt anh đỏ ngầu, muốn kêu lại không dám, âm thanh khàn khàn lắng đọng ở lồng ngực, tóc ướt mồ hôi, hầu kết nghẹn thật lâu rồi lăn lăn, tiếng nuốt ực cực kỳ rõ ràng.
“Kêu cho em nghe.”
Diệp Tịch Nhan sán lại gần, ôm cổ chàng trai rồi gặm cắn, “Chó ngoan, kêu cho chủ nhân nghe.”
“Phù…A..a a..” Anh thở bên tai cô.
Mạnh mẽ, khàn khàn, đặc biệt hơi bay bổng. “Côn th*t chuẩn bị xong chưa?”
“Đã xong thưa chủ nhân.”
“Chó ngoan, nhét nó vào tiểu huy*t của chủ nhân đi, có làm được không?” “Có!”
Hứa Vong Xuyên vứt quần lót ra, một tay nâng mông cục cưng, một tay dựng thẳng dương v*t, nhìn cô không chớp mắt, chậm rãi kéo Diệp Tịch Nhan áp sát lại dương v*t đang đói khát của mình
Ánh mắt từ hưng phấn dần trở thành sương mù mờ mịt. Đầu tiên là quy đ*u.
Không phải lần đầu ăn nhưng vẫn đau nhức.
Cô nhíu mày hừ nhẹ, ăn một nửa đã nhẹ giọng kêu anh chậm thôi. Hứa Vong Xuyên dừng lại, thật sự là dừng động tác lại, sờ cặp v*, bóp cái mông, còn kề tai nói nhỏ, nói ngọt mềm nhất trên thế giới này là cục cưng của Hứa Vong Xuyên.
Chẳng ai không thích lời đường mật.
Huống chi đó là lời chân thật từ tim anh, vừa đẹp đẽ vừa gàn dở.
Hôn rất lâu, Diệp Tịch Nhan mới rủ lòng từ bi uốn éo cái mông, ngồi xuống, âm thanh da thịt chạm nhau thật rõ ràng, Hứa Vong Xuyên ngửa cổ nhắm mắt lại, cảm nhận từng sợi hương thơm mềm mại, mở mắt ra đã thấy bộ ngực sữa trắng như tuyết kề sát mặt mình.
Nữ trên nam dưới, ăn ngực dễ dàng.
Diệp Tịch Nhan ôm đầu anh, hôn lên mái tóc ướt đẫm, “Ngoan, bú sữa đi.”