Kiều Khanh day nhẹ mi tâm: “Mẹ, con mới mười bảy.
"
Hà Vãn Thanh chớp mắt, hơi không hiểu cho lắm: “Mẹ biết mà.
"
Trần Minh đi rồi quay về, vừa bước vào cửa đã nghe thấy một đoạn đối thoại như vậy, lập tức cười.
“Bà chủ, ý cô chủ là cô ấy còn nhỏ, bảo bà không cần quan tâm đại sự cả đời của cô ấy sớm như vậy.
”
Kiều Khanh quá lạnh lùng, lại kiệm lời, cộng thêm đầu óc đôi khi hơi thiếu logic của Hà Vãn Thanh.
Cho nên nhiều khi vào lúc thích hợp Trần Minh sẽ trở thành người phiên dịch.
Hà Vãn Thanh hiểu ra nhưng vẫn nở nụ cười như cũ: “Vậy thì có sao đâu? Tôi không phải người cổ hủ, tư tưởng rất khai sáng! Huống chi tuấn tú lịch sự giống đứa nhỏ này lại chịu chủ động làm con rể tôi thì thật sự quá hiếm có!"
Kiều Khanh: “…”
Mẹ sợ cô không gả đi được đến mức nào vậy?
Quân Dạ Huyền nhìn dáng vẻ im lặng của Kiều Khanh thì không khỏi mỉm cười.
Mười bảy? Hơi nhỏ thật.
Anh nhấc chân đi xuống cầu thang, đi đến bên cạnh Kiều Khanh nói với Hà Vãn Thanh: “Cảm ơn dì đã khích lệ, nhưng việc này không phải vội, con có thể đợi Khanh Khanh lớn lên.
”
Kiều Khanh lặng lẽ liếc sang: “Đã xuống giường rồi thì ra khỏi nhà tôi đi.
"
Quân Dạ Huyền nghe vậy bèn che ngực, vẻ mặt đau đớn: “Khanh Khanh, nơi đây của anh vẫn còn đau mà, không nên đi tàu xe mệt mỏi.
Hơn nữa vết thương của anh cần phải thay thuốc định kì, em đã cứu lại còn tự chữa trị vết thương cho anh, em không có ý định chịu trách nhiệm với anh đến cùng à?"
Trần Minh ở bên cạnh không khỏi trợn mắt, không phải người này tốt nghiệp ngành biểu diễn đấy chứ?
Còn cái từ “chịu trách nhiệm" này quá mập mờ rồi.
Kiều Khanh còn chưa trả lời, Hà Vãn Thanh đã phụ họa nói: “Đúng rồi! Thương gân động cốt phải tốn một trăm ngày mà, con bị vết thương đạn bắn gần trái tim thì còn nghiêm trọng hơn, cứ ở đây dưỡng sợ cái gì? Nhà dì không phải không nuôi nổi.
”
Bà vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến một giọng nói vô lực: “Dì, vậy dì có thể nuôi thêm một người không?"
Nghe thấy giọng nói này, mi tâm Quân Dạ Huyền giật một cái.
Anh cùng mấy người khác nhìn ra ngoài cửa thì thấy một người bẩn thỉu.
Chỉ thấy mặt mày người đàn ông trước mặt đen như mực, giống như đã lăn một vòng trong tro than.
Đồ vest quý giá trêи người rách tung toé, đã không còn nhìn ra dáng vẻ lúc trước.
Trêи chân chỉ đeo một chiếc giày, đầu giày giống như đã bị gặm, lủng một cái lỗ.
Dù thường thấy các loại sóng to gió lớn nhưng Quân Dạ Huyền phải dừng mất ba giây đồng hồ mới nhận ra đây là Mục Cảnh Hành.
Ngay sau đó, khuôn mặt từ trước đến nay luôn hiện lên nụ cười dối trá hiếm khi trở nên sững sờ một chút, khóe môi khẽ giật.
Nhớ lúc rời đi Mục Cảnh Hành có nói sẽ nghĩ cách đến tìm anh, không khỏi nghiến răng, thằng ngu này.
Hà Vãn Thanh sững sờ nhìn Mục Cảnh Hành ngu xuẩn, không hiểu nên hỏi thăm người gác cổng ở bên cạnh anh ta: “Chuyện gì vậy?"
Ông chú gác cổng vội vàng cười giải thích: “Bà hai, đây là gã ăn xin đến trước cửa.
Tôi thấy anh ta thực sự đáng thương, lại nghĩ bà hai hay thích làm việc thiện nên đưa anh ta vào.
”
Nghe thấy mấy chữ “gã ăn xin”, Mục Cảnh Hành và Quân Dạ Huyền đều xấu hổ.
Mục Cảnh Hành vội mở miệng đính chính cho mình: “Dì, con không phải ăn xin mà là đến thành phố Lương làm ăn buôn bán, không ngờ lại bất cẩn bị cướp tiền vốn, không còn mặt mũi trở về gặp bố mẹ, cùng đường mạt lộ mới đến xin dì cho vào ở một khoảng thời gian.