• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lương Mẫn bị một đám học sinh xì xào không ngớt, rốt cuộc thẹn quá hóa giận.

“Mới bao tuổi, học hành không lo nhưng lại rành việc lay động lòng người, bản thân mình thì án binh bất động, khiến cho một số người ngốc nghếch ra mặt vì em, đến mức không thèm kính trọng giáo viên! Hôm nay tôi để lời này tại đây, lớp này có tôi thì không có em ấy, cả đám các em lòng đầy căm phẫn thay em ấy nói chuyện thì nên xin miễn nhiệm giáo viên Tiếng Anh đến dạy các em đi! Sau này tôi chỉ dạy một mình lớp 8, xem thử không có tôi dạy tiếng Anh cho các em thì các em có còn giữ vững thành tích tốt như vậy không!”
Nói xong, cô ta lại nhìn về phía Dương Liên Phong: “Thật xin lỗi thầy Dương, tôi cũng không muốn kéo thầy vào việc này, nhưng học sinh lớp thầy không hề để tôi vào mắt.

Dạy dỗ học sinh như vậy, tôi sợ là chưa kip về hưu thì đã bị tức chết rồi! Muốn trách thì thầy trách kẻ đầu sỏ kia kìa!”
Bà ta vừa nói xong, sắc mặt Dương Liên Phong đột nhiên nghiêm túc hẳn.

Ngay cả toàn bộ học sinh trong lớp cũng im lặng không nói.


Quả thật vậy!
Ngay cả khi bọn họ vì Kiều Khanh mà chống đối Lương Mẫn hết lần này đến lần khác.

Cũng không thể không thừa nhận, trình độ dạy học của Lương Mẫn thật sự rất tốt.

Bà ta dạy lớp nào thì thành tích tiếng Anh của lớp đó cao hơn lớp khác rất nhiều.

Cho dù là cuộc thi nào đi nữa, thì từ trước đến nay, hai lớp tiếng Anh mà bà ta dạy luôn đạt một lớp hạng nhất, lớp kia hạng nhì.

Thậm chí tổng thành tích của lớp Kiều Khanh kém đến mức này nhưng trình độ môn tiếng Anh phải nói là số một số hai.

Đây cũng là lý do vì sao bà ta dù còn trẻ nhưng đã có thể trở thành giáo viên chủ nhiệm.

Trước mắt, bà ta nói không dạy lớp bọn họ, toàn bộ học sinh trong lớp dù có chán ghét tính tình bà ta đến đâu cũng bắt đầu thấy hoảng loạn.

Đầu tiên không nói đến việc bỗng dưng đổi giáo viên thì có thể thích ứng được hay không, nhưng nhìn khắp Nhất Trung thì không một giáo viên tiếng Anh nào có trình độ cao hơn Lương Mẫn.


Cho dù đổi thành ai thì cũng cực kỳ bất lợi với họ.

Kỳ thi Đại học đã đến gần, ai sẽ vì nghĩa khí nhất thời mà đùa giỡn với tiền đồ bản thân?
Cùng lúc đó, một chàng trai trẻ tuổi dáng vẻ đường đường, và một người phụ nữ được bảo dưỡng cẩn thận, không thể nhìn ra tuổi tác, đang chậm rãi đi cùng nhau trên sân trường.

“Mẹ, sao lại muốn đến khuôn viên trường đi dạo vậy?” Thanh niên hỏi.

Người phụ nữ cười nói: “Dù sao nơi này cũng là nơi mẹ dạy học hơn hai mươi năm, khó tránh khỏi có chút hoài niệm.

Đúng rồi, còn có một cô bạn nhỏ thiên phú rất cao, còn xuất sắc hơn cả ba cô bé nữa, cũng đang học tập ở đây.

Chút nữa, nếu có thể gặp cô bé thì con sẽ biết.


Thanh niên nghe vậy, bất đắc dĩ cười cười: “Mẹ à, mẹ lại thế nữa rồi! Không thể bởi vì đến giờ con chưa kết hôn mà mẹ lại muốn con đi gây họa cho nụ hoa mới cấp ba chứ? Tầm tuổi này, dù là lớp mười hai thì cũng mới mười bảy hay mười tám gì thôi?”
“Con đó!” Người phụ nữ giận dỗi nói: “Bớt dát vàng lên mặt mình đi! Còn chưa chắc cô nhóc này đã nhìn trúng con!”
Thanh niên kinh ngạc, người mẹ lúc nào cũng kiêu ngạo vì mình thế mà cũng có lúc dìm hàng mình!
Không khỏi nghi ngờ, cô nhóc kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Đang muốn hỏi một câu, liền nghe mẹ thân yêu nhà mình “A” một tiếng, “Đó không phải là lớp của Khanh Khanh ư? Chuyện gì xảy ra vậy?”

Thanh niên đưa tay lên ngang mày nhìn thoáng qua, thì thấy hai giáo viên và một học sinh đang đứng ngay cửa.

Trông vẻ mặt của hai vị giáo viên thì dường như họ đang tranh luận điều gì.

“Không rõ nữa, hay là chúng ta qua xem thử?”
“Đi!”
Hai người bước lên lầu hai, mới vừa đến trước cửa lớp 22 đã đụng phải Dương Liên Phong mới quay người bước ra.

“Ôi… Thật xin lỗi!” Dương Liên Phong xoa xoa mắt, vừa nhấc đầu đã ngẩn ngơ.

“Cô… Cô giáo Giang, sao cô lại đến đây?”
Lương Mẫn đang giễu võ dương oai trong phòng học nghe thấy vậy cũng sững sờ, xoay người đi ra.

Nhìn người phụ nữ với ánh mắt kích động không thôi: “Cô giáo Giang!”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK