”
Lạc Thâm cố gắng vặn mở nắp bút ra, nhưng lại không mở ra được.
Nhìn về phía Kiều Khanh: “Cây bút này của cậu hỏng rồi à? Sao lại không mở ra được thế?”
Kiều Khanh khoanh tay trước ngực dựa vào tường: “Phải cần đến dấu vân tay.
”
Lạc Thâm: “…”
Một cây bút mà còn sợ bị người khác dùng ư? Lạc Thâm tỏ vẻ không hiểu được Kiều Khanh.
Vào đúng lúc này, giọng nói của Hầu Tự Bân truyền đến: “Anh Thâm, còn đứng đó làm gì thế? Mau đến bê sách đi chứ.
”
“Biết rồi.
” Lạc Thâm đặt cây bút về lại vị trí cũ, đi tới.
Đợi sau khi Lạc Thâm và Hầu Tự Bân bê sách xuống phát cho các bạn học khác xong, vừa đúng lúc gặp phải Kiều Niệm trở về nhà ăn cơm.
Còn có Khương Dực đi theo bên cạnh cô ta.
Kiều Niệm nhìn về phía bên này, không thèm chào hỏi gì liền rời đi.
Trong đám đông có người nói: “Khương Dực vừa mới hủy hôn ước với Kiều Khanh xong liền thân thiết với Kiều Niệm như thế sẽ không hay đâu đấy?”
“Ôi trời, cậu bây giờ mới phát hiện ra bọn họ có gì đó sao? Tôi còn nghe nói trước khi bọn họ hủy hôn ước thì hai người họ đã rất ân ái rồi đấy.
”
“Tôi cứ thắc mắc sao chuyện Kiều Khanh với Khương Dực hủy hôn vốn là chuyện riêng của người ta, sao lại truyền đi khắp cả trường học, xem ra cô em gái này của cậu ấy không phải thứ tốt đẹp gì đâu.
”
“Nghĩ kỹ lại, ngoại trừ việc Kiều Khanh nói câu nói đó trong buổi họp phụ huynh ra, thì cũng chẳng làm chuyện gì không nên cả, ngược lại còn luôn rất khiêm tốn, mà sao danh tiếng lại xấu đến thế cơ chứ?”
“Nói ra câu nói ấy không phải là vì bị giáo viên tiếng Anh của chúng ta kϊƈɦ thích hay sao? Cũng không có cố ý nhằm vào cậu ta, nhìn bộ dạng uất ức lúc đó của cô ta giống như Kiều Khanh đã làm gì cậu ta không bằng.
”
Vốn dĩ đám nhóc này chỉ là học sinh mà thôi, sao lại có thể có ác ý tới mức đó với một người không thù không oán với bản thân mình như thế.
Chủ yếu là gió chiều nào theo chiều ấy, những người thích góp vui mà thôi.
Bây giờ lại nhận được ân huệ của Kiều Khanh, thành kiến đối với Kiều Khanh ở trong lòng đương nhiên tiêu tan hết, ngược lại càng có thiện cảm với cô hơn.
Mà dưới sự so sánh thì Kiều Niệm liền biến thành người “có vấn đề”.
Lạc Thâm chống tay vào lưng khiển trách: “Đủ rồi đấy, cầm được sách thì mau chóng đi ăn cơm trưa đi, đừng nói những lời linh tinh sau lưng người khác nữa, như thế thì các cậu khác gì với những người mà các cậu đang nói chứ?
Cho dù là bàn tán thì đừng bàn tán trước cửa nhà Khanh Khanh thế chứ, tránh việc tạo ra những ảnh hưởng không tốt cho Khanh Khanh, biết chưa?”
Hầu Tự Bân nghe thấy thế liền huých vào vai của Lạc Thâm, mỉm cười đầy ranh mãnh.
“Anh Thâm à, thái độ của cậu đối với chị Khanh không hề bình thường nha?”
Những người khác cũng hô theo: “Anh Thâm với chị Khanh, trai đẹp gái xinh đúng là một đôi.
”
Lạc Thâm ngước đầu lên nhìn về phía đám người cười mắng: “Biến biến biến, tôi thấy các cậu vẫn chưa đói lắm đâu nhỉ, chị Khanh chị Khanh, Khanh Khanh mới có mười bảy tuổi, các cậu có trẻ bằng người ta không thế?”
“Ôi trời.
Còn biết rõ về tuổi tác của người ta như thế cơ mà.
”
Cậu ta giải thích như thế khiến cho tiếng kêu gào càng lớn hơn.
Lúc này, Hà Vãn Thanh lại đẩy cửa đi ra: “Cơn trưa đã nấu xong rồi, các cháu ở lại đây ăn cơm rồi hãy đi học chứ?”
Theo thường lệ, giữ người ở lại ăn cơm đồng nghĩa với việc khuyên người biến đi.
Cả đám đông học sinh vội vàng lắc đầu chào tạm biệt.
Hầu Tự Bân nói: “Không cần đâu dì ơi, dì có nấu bao nhiêu cơm trưa đi chăng nữa cũng không đủ cho cả đám người này ăn đâu.
”
Nói xong cậu ta nhân lúc Lạc Thâm không phòng bị, đẩy cậu ta vào phía bên trong cửa.
“Tên này cần phải ở lại ăn cơm, bởi vì cậu ấy thân nhất với chị Khanh.
”
Sau khi đẩy người xong, Hầu Tự Bân cùng đám đông học sinh ngay lập tức bật cười chạy đi.
Lạc Thâm lẩm bẩm trách móc, bám chắc vào khung cửa thì bản thân mới không đến mức ngã xuống.
Nhìn thấy Hà Vãn Thanh ngại ngùng gọi: “Dì ạ.
”
Hà Vãn Thanh mỉm cười nói: “Bọn họ không nói thì dì cũng phải giữ con lại ăn cơm, lần trước con giúp Khanh Khanh dì còn chưa cảm ơn con nữa.
”
Lạc Thâm nói: “Dì à, dì đừng khách sáo thế, Khanh Khanh đã giúp đỡ con không biết bao nhiêu lần nữa cơ.
”
“Thế thì con cũng đừng có khách sáo với dì nữa, bây giờ đến giờ ăn cơm rồi, con ở lại đi.
Trần Minh, đi gọi Khanh Khanh xuống ăn cơm đi.
”
Trần Minh: “Vâng.
”
Khi Kiều Khanh một tay bám vào tay vịn cầu thang đi xuống liền nhìn thấy Lạc Thâm đang ngồi ở bàn ăn.