Những lời này của cô ta là đang ám chỉ Kiều Khanh không biết kiềm chế.
“Xì!” Một cô bạn khác đáp lại.
“Từ Oánh Oánh, cậu có bệnh hay không vậy? Sao cứ tìm mọi cách nhắm vào chị Khanh của tụi tôi thế? Gặp người đàn ông như vậy ai mà không muốn giấu làm của riêng chứ?”
“Đúng vậy, nếu có một người đàn ông như vậy yêu thích tớ thì ai mà thèm để ý đến Khương Dực kia chứ? Chắc chắn tớ đã đá cậu ta từ lâu rồi.”
Khương Dực: “…” Những người này xem sự tồn tại của anh ta là không khí sao?
“Người đàn ông này đúng là hồ ly tinh chuyển thế mà.
Có một hồng nhan họa thủy như vậy ở bên cạnh thì ngay cả khóa quần tớ cũng không muốn kéo lên ấy chứ.”
“Lúc trước có người còn nói Khương Dực từ hôn chị Khanh, bây giờ mới biết có lẽ phải nói ngược lại mới đúng đó.”
“Tớ cũng nghĩ vậy đấy, bình thường các cậu có thấy chị Khanh chủ động nói chuyện với Khương Dực bao giờ đâu? Lần nào cũng là Khương Dực tự tìm đến gây chuyện không à.”
“Này các cậu nói xem giáo viên tiếng anh lớp chúng mình có thể bị xử phạt không? Tớ thấy người đàn ông kia rất lợi hại.”
“…”
Kiều Niệm ngồi nghe tiếng bàn tán xung quanh mình bất giác nắm chặt cây bút trong tay đến nỗi những đầu ngón tay đều trắng bệch.
Cô ta chỉ nghĩ Kiều Khanh cứu được một người đàn ông có vẻ ngoài dễ nhìn một chút thôi, thật không ngờ người này lại còn ưu tú như vậy.
Hơn nữa nhìn bộ dạng anh ta có lẽ là một người có quyền thế.
Hầu Tự Bân gãi đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Chuyện gì xảy ra vậy? không phải Chị Khanh với anh Thâm đang là một đôi sao?”
Câu nói của cậu ta làm bầu không khí của cả đám người thoáng chốc rơi vào trạng thái im lặng đến kì lạ.
Quả thật trưa hôm nay tất cả học sinh này đều có mặt ở nhà họ Kiều và cũng chấp nhận quan hệ thân mật của hai người bọn họ.
Bây giờ đột nhiên lại xuất hiện thêm một người đàn ông khác làm tất cả mọi người đều nhìn Lạc Thâm với ánh mắt thương hại.
Thế nhưng chẳng ai trong số họ lúc này còn quan tâm đến Khương Dực bây giờ ra sao.
Dù sao thì trong mắt bọn họ cậu ta chỉ là cựu nhân mà thôi.
Lạc Thâm bị một đám nhìn chằm chằm vào như vậy thì bực mình gào lên một câu.
“Không học bài à?”
Cậu ta nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.
Lại nói về bên này.
Quân Dạ Huyền ôm Kiều Khanh đi dưới lầu dãy phòng học hướng thẳng đến phòng y tế của trường.
Kiều Khanh đau đến đầu váng mắt hoa, cả người cô lúc này cứ mơ màng.
Nhưng trong lúc mơ hồ cô cảm thấy giọng nói của người đang ôm mình khá quen thuộc.
Cô cố gắng mở đôi mắt còn mờ mịt của mình rồi nắm chặt lấy áo sơ mi của Quân Dạ Huyền.
“Sao lại giúp tôi? Anh quen tôi sao?”
Quân Dạ Huyền: “…”
Trước khi đến đây anh đã chuẩn bị tâm lý nhưng lúc phát hiện cô đã quên mất mình là ai thì Quân Dạ Huyền chỉ muốn chửi mẹ nó.
Sao cô không ngã chết đi cho rồi.
Mặc dù Quân Dạ Huyền nghĩ như vậy nhưng sức lực trêи cánh tay ôm cô vẫn không hề thay đổi.
Anh cắn chặt khớp hàm rồi đi thẳng vào phòng y tế.
“Bác sĩ mau lại đây khám cho cô ấy.”
Anh vừa bước vào phòng vừa nói.
Trong phòng y tế của trường lúc này vừa vặn không có ai cả.
Cô y tá mặc áo khoác trắng của trường học nghe vậy thì nhanh chóng bước tới.
“Cô bé này bị gì vậy?”
Quân Dạ Huyền vẻ mặt lo lắng để Kiều Khanh nằm xuống giường rồi nói: “Không rõ lắm, hình như là đau bụng.”
Cô y tá đi đến nhìn qua rồi nói với Quân Dạ Huyền: “Không sao đâu, phụ nữ tháng nào cũng có một hai ngày như thế này cả.
Cậu là bạn trai của cô bé này à? Vậy thì cậu đi mua giúp cô ấy một ít đồ dùng của phụ nữ khi có kinh nhé.”
Quân Dạ Huyền nghe cô y tá gọi mình là bạn trai của Kiều Khanh thì ngẩn người.
Anh không có ý định phủ nhận hay rời đi ngay.
Anh nhìn Kiều Khanh đau đớn như thế thì cau mày nói: “Cô ấy bị đau như vậy mà còn nói là không có gì nghiêm trọng sao? Chẳng lẽ nữ sinh khi đến thời kì sinh lý hàng tháng đều đau như vậy sao?”
“Chuyện này thì tùy thể chất của từng người, có người không bị đau nhưng cũng có người đau đến chết đi sống lại.
Dù có uống, chích thuốc hay làm đủ thứ cơ thể họ cũng không tốt hơn được.”
Nói xong cô ta đưa tay bắt mạch của Kiều Khanh rồi bật thốt lên: “Ồ!”
"Cô bé này thể chất rất tốt nhưng lại thuộc cung hàn.
Cô bé này lúc trước có phải từng bị nhiễm lạnh nên mới trở nên như vậy không?.