Dù Mục Cảnh Hành cũng là một người rất đẹp trai, nhưng khi đứng cạnh người này, anh ta bỗng mất đi cảm giác tồn tại.
Nhưng anh ta dường như không biết sợ mà nhắc tiếp: “Anh ba, nghe nói bệnh mù mặt này không chọn mặt để quên mà, đúng không?”
Nói cách khác, việc nhớ hay không không liên quan gì đến việc trông đẹp hay xấu.
Không hiểu sao Mục Cảnh Hành luôn có cảm giác rằng Quân Dạ Huyền sẽ có ngày có tính toán sai lầm như hôm nay.
Quân Dạ Huyền vừa mỉm cười vừa nhìn anh ta, nhưng tim của Mục Cảnh Hành lại run lên.
Có sát khí!
“Anh, anh… Anh ba à, chúng, chúng… Chúng ta đi thôi, có… Có người đang nhìn anh đó.”
E là khá ít người ở thành phố Lương có thể nhìn thấy vẻ mặt này của Quân Dạ Huyền.
Nhưng một người đẹp như này mà mang vẻ mặt cau có ra đường, sức hút cũng đáng kể đấy.
Trong số những người theo dõi vụ bắt nạt ban nãy, có không ít người cầm điện thoại di động để chụp ảnh.
Đôi lông mày thanh tú của Quân Dạ Huyền cau lại, anh quay người rời đi.
Kiều Khanh đã quen với việc đi một mình, nhưng hôm nay có cái đuôi nhỏ đang đi theo cô.
Cô cao một mét bảy, chân dài, đi đường có vẻ vừa nhanh vừa ngầu.
Lâm Tích Nhan phải chạy chậm mới theo kịp.
“Kiều Khanh, trước nay tôi luôn nghĩ cậu là một người rất lạnh lùng, nên không dám trò chuyện với cậu.
Có phải vì vậy mà cậu không biết tôi không?”
“Không ngờ cậu tốt bụng như thế.”
“Cậu đừng tin mấy lời nói bậy của họ.
Tôi không hề dụ dỗ Kỳ Duệ.
Tôi không biết anh ta.
Anh ta đột nhiên tỏ tình với tôi, nhưng tôi đã từ chối.”
“Kiều Khanh, từ nay tôi có thể gọi cậu Khanh Khanh không?”
“Cảm ơn cậu đã cứu tôi, nhưng mấy cô gái đó sẽ đến tìm cậu để gây chuyện, chúng ta sẽ làm gì?”
“Cậu cho tôi mượn áo khoác như thế, vậy cậu có thấy lạnh không?”
“Cậu…”
Bị quấy rầy như thế, Kiều Khanh vô cùng khó chịu: “Câm miệng!”
Lâm Tích Nhan lập tức im lặng, bạn cùng bàn của cô ấy đúng là một con người lạnh lùng.
Nhưng mà, bạn ấy ngầu quá!
Khi hai người họ cùng bước vào phòng học, tất cả mọi người đều nhìn vào họ.
Nói một cách chính xác thì họ nhìn Kiều Khanh.
Kiều Khanh dường như không để ý đến điều đó.
Cô giữ vững nét lạnh lùng trêи gương mặt xinh đẹp rồi bước thẳng đến bàn của cô.
Kiều Khanh, Kiều Niệm và Khương Dực học cùng lớp.
Sau khi quan sát phản ứng của các bạn trong lớp, Kiều Niệm cúi đầu rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Từ khi Kiều Khanh bước vào, Khương Dực luôn nhìn cô, không biết anh ta đang nghĩa gì.
Lâm Tích Nhan thấy có gì đó không ổn.
Sau khi ngồi xuống, cô ấy liền hỏi cô bạn ngồi phía trước: “Chúc An An, chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
Chúc An An quay lại, nhìn Kiều Khanh đang dựa vào tường rồi che miệng nói: “Nghe bảo Kiều Khanh bị Khương Dực hủy hôn.”
Dù đã che miệng, nhưng những ai ngồi gần đều nghe thấy rõ.
Những người bên cạnh cũng bắt đầu xì xào bàn tán, nội dung đều là cuối cùng Khương Dực cũng vứt bỏ vị hôn thê vô dụng và vụng về kia.
Vẻ mặt của Kiều Khanh không đổi, cô lấy một cuốn sách y tế trong ba lô ra và lật sang trang đã đánh dấu, như thể mọi thứ đều không liên quan đến cô.
Lâm Tích Nhan ngạc nhiên nhìn Kiều Khanh, rồi lại đưa mắt nhìn Khương Dực.
Cô ấy mím môi lại, xé một tờ giấy, viết gì đó rồi đẩy đến trước mặt Kiều Khanh.
Kiều Khanh nhìn vào tờ giấy và đọc dòng chữ được viết ngay ngắn.
“Đừng nghe những nhảm nhí của người khác, tôi nghĩ Khương Dực không xứng với cậu!”
Một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trêи môi Kiều Khanh, cô đưa tay xoa đầu Lâm Tích Nhan.
Lâm Tích Nhan bỗng cảm thấy như Kiều Khanh đang xoa đầu một chú chó..