• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Kiều Khanh không để ý đến anh.
Quân Dạ Huyền cũng không so đo, ánh mắt anh trói cô giống như một tấm lưới, để lộ ra sự chiếm hữu vô cùng rõ ràng.
“Sớm muộn gì cô cũng là của tôi, bị Quân Dạ Huyền tôi nhìn chằm chằm, cô nhận thua đi.”
Nói xong, anh không dây dưa nữa mà xoay người ngồi về chỗ của mình.
Trái tim tĩnh lặng như hồ nước hơn mười năm qua của Kiều Khanh như đột nhiên có chiếc lá rơi xuống tạo nên một vài gợn sóng nhỏ lăn tăn, thoáng qua rồi biến mất.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Khanh dậy hơi muộn hơn một chút.
Gần như giẫm lên tiếng chuông báo vào học, cô và Dương Liên Phong cùng đi vào lớp.

Dương Liên Phong đi tới bục giảng, lấy ra một tờ sơ đồ chỗ ngồi và keo dán rồi bôi lên, dán vào bảng đen.
Sau đó ông ta quay đầu lại, hai tay nắm chặt hai bên bàn giáo viên.
“Lần này, toàn bộ thời gian thi đấu và số ghế cuộc thi đã được công khai.

Thời gian là thứ hai, tan học các em có thể qua xem một chút, tìm xem bản thân mình thi ở trường nào.”
Giọng nói vừa dứt, trong nháy mắt cả lớp yên tĩnh lại.
Tất nhiên là sau khi vào cấp ba, cho dù bị kiểm tra hành hạ trăm ngàn lần nhưng bọn họ vẫn không có ai mất sự tôn trọng đối với kiểm tra.
Dương Liên Phong nói tiếp: "Đây là cuộc thi cỡ lớn cuối cùng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, cuộc thi kỷ luật.

Không cần tôi nói, trường học chúng ta luôn luôn nghiêm trị không tha đối với các học sinh dối trá trong kiểm tra.
Mấy người các cô cậu cũng để ý tới danh dự của mình một chút đi, không cần chọt vào điểm mấu chốt cuối cùng của tôi, nếu không thì tuổi già cuối đời cũng khó giữ được.
Mặt khác, đề thi không phải do giáo viên bên trong trường ra, bài thi còn chưa tới tay chúng ta cho nên tôi cũng không biết khó dễ thế nào.
Thế nhưng, nếu thi đua giống như ngày xưa thì sẽ không đơn giản.
Trước đây trường học chỉ cho toàn bộ học sinh lớp trọng điểm trở lên tham gia thi đấu, nếu bây giờ bỏ lớp trọng điểm và chế độ thi đấu Olympic, vậy thì không ai có thể trốn được, đều phải tham gia.
Không cần cho rằng bài thi quá khó, cũng không cần cố gắng tiếp thu, lúc các em thi đại học cũng không thể chắc chắn nó sẽ đơn giản.

Giống như năm ngoái, cả năm đều đang ôn luyện bài thi có độ khó vừa phải.

Kết quả, tới kỳ thi đại học, không ít mấy đứa nhóc bị ngược đãi muốn phát điên.
Dựa vào quy luật thi đại học một năm khó, một năm dễ thì có thể đoán được năm nay đề thi cũng không đơn giản.

Cho nên lãnh đạo trường cực kỳ coi trọng kỳ thi lần này.
Cho nên hai ngày cuối tuần kế tiếp, các cô cậu cũng đừng chơi đùa nữa, lo mà ôn tập hệ thống cho tốt một chút.
Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, có thể lấy được thành tích tốt lần cuối cùng trong cuộc thi cỡ lớn cũng khiến cho các em có tinh thần hơn, đến lúc đó vào chiến trường thực sự cũng càng thêm thêm tự tin.
Thế nhưng…"
Nói đến đây Dương Liên Phong dừng một chút, nhìn thoáng qua Kiều Khanh.
Ông ta lại nói: "Có người cũng đừng tự áp lực quá lớn cho mình, lượng sức mà làm là được.
Không phải giáo viên không tín nhiệm em, mà bởi vì thầy đã dạy nhiều năm rồi, thầy biết người không thể chỉ ăn một miếng mà mập được, không thể một bước lên trời.
Giáo viên cũng từng trải qua tuổi trẻ, cũng biết ở độ tuổi này, nhất thời kích động rồi nói mấy lời khó nghe là chuyện không thể bình thường hơn.
Thế nhưng không nên quá để trong lòng, cũng không có mấy ai thật sự tính toán chi li đâu.

Dù sao nếu như lời thề được thực hiện thì lôi công đã bận rộn đi đánh chết bao nhiêu gã đàn ông phụ tình rồi."

Ông ta vừa dứt lời, một đám học sinh cười lăn cười bò, ánh mắt nhìn Kiều Khanh đang lo lắng cũng trở nên thoải mái hơn.
Hầu Tự Bân gào to một tiếng: “Đúng vậy! Chị Khanh, bất kể là chị có thể kiểm tra được hạng nhất hay không thì cũng là chị đại độc nhất vô nhị trong lòng mọi người!”
“Chị Khanh đỉnh nhất!”
“Chị Khanh cố lên!”
“Chị Khanh là tốt nhất!”
Có Hầu Tự Bân dẫn đầu, bạn học trong lớp xôn xao cổ vũ Kiều Khanh cố lên.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một tiếng cười lạnh chói tai.
“Đúng là cười chết người mà, một đội nhỏ cổ vũ cho một học sinh yếu, để cậu ta lấy hạng nhất từ dưới đếm lên báo đáp mấy người sao?”
Lạc Thâm “Móa” một tiếng: “Trương Chấn, cậu ngồi ngay cửa mà ăn gì thế? Sao lại để cho người không liên quan cũng có thể ngang ngược ngay cửa ra vào lớp chúng ta?”
“Anh Thâm dạy dỗ đúng ạ!” Trương Chấn đáp một tiếng, đứng dậy nắm lấy tay cầm, đột nhiên đóng cửa.
“Rầm” một tiếng, cửa bị đóng lại, ngoài cửa lập tức truyền đến một tiếng gào thét..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK