Mục Cảnh Hành lo lắng để anh vịn vào người mình.
Thấy tất cả mọi người đang nhìn về phía mình, khóe môi Quân Dạ Huyền lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Tôi không sao.”
Hà Vãn Thanh cũng kịp thời phản ứng lại: “Thế mà tôi quên mất đứa nhỏ này, con gái yêu, con nhanh đi xem xem vết thương của Tiểu Huyền như thế nào rồi.”
Khanh Khanh khẽ mím môi đi về phái Quân Dạ Huyềnqdh.
Lúc cô đi đến Mục Cảnh Hành ngay lập tức khoác luôn cánh tay của Quân Dạ Huyền lên cổ cô.
Khanh Khanh: “…”
Lạc Thâm sững sờ đứng bật dậy: “Đây là?”
Hà Vãn Thanh còn chưa giải thích gì thì Mục Cảnh Hành đã lên tiếng trước.
“Đây là vị hôn phu hiện tại của Khanh Khanh, đúng không dì?”
Hà Vãn Thanh ngẩn người, chợt bà nhớ ra đúng là mình muốn con gái mình và cậu bé này trở thành một đôi kia mà.
Thế là bà lập tức gật đầu: “Đúng vậy.”
“Mẹ!” Khanh Khanh cạn lời nhìn Hà Vãn Thanh.
Đột nhiên cơ thể người đàn ông đang dựa vào người cô trở nên nặng nề hơn.
Khanh Khanh cũng chẳng còn bận tâm đến chuyện phải giải thích nữa mà xoay người đưa Quân Dạ Huyền lên lầu.
Ánh mắt Lạc Thâm đảo vòng mấy cái, rồi vẫn với nụ cười kì quái anh để máy tính vào túi xách khoác lên vai rồi nhìn về phía Hà Vãn Thanh đang đứng nói: “Dì à! Vậy con đi trước nha.”
Hà Vãn Thanh nhịn mãi rốt cuộc vẫn hỏi ra miệng: “Con với Khanh Khanh và Niệm Niệm có chuyện gì vậy?”
Trong đoạn sau của video thứ hai, cậu học sinh này rõ ràng đang trong tư thế muốn thay Kiều Niệm trút giận.
Nếu không phải lúc nãy cậu ta nói giúp Khanh Khanh chắc chắn bà đã sớm tức điên lên.
Lạc Thâm ngay lập tức vò vò đám tóc bối rối xin lỗi: “Thật xin lỗi dì, lúc trước con có mắt như mù, bị Kiều Niệm lừa gạt.
Thế nhưng bây giờ con đã trở thành… Người hâm mộ trung thành nhất của Khanh Khanh rồi, dì đừng trách con nữa có được không?”
“Làm sao lại trách con nữa chứ? Ngay cả dì trước đây cũng cảm thấy cô bé đó ngây thơ, đơn giản, ai mà biết cô ta lại là loại người đầy ý xấu như vậy chứ.
Đã trễ rồi, để dì cho người đưa con về nhé?”
“Không cần đâu dì ơi, con đi xe đến, bây giờ vẫn còn chờ ở bên ngoài.
Dì nghỉ ngơi sớm đi ạ!”
Cậu ta nói xong thì quay người bước vào màn đêm.
Hà Vãn Thanh nhìn bóng lưng của Lạc Thâm nói nhỏ: “Thật ra đứa bé này cũng khá tốt, lại cùng tuổi với bảo bối nhà mình.
Còn nữa, lúc nãy cậu ta còn nói cái gì nhỉ? Là người hâm mộ của Khanh Khanh nhà mình sao?”
Còi báo động trong lòng Mục Cảnh Hành nhất thời reo lên dữ dội, vội vàng mở miệng nói: “A, có chuyện đó nữa sao? Sao con không nghe thấy nhỉ? Dì không nghe nhầm đấy chứ? Hơn nữa, dì à, anh Dạ cũng không nhiều tuổi lắm đâu.
Mới có hai mươi… Mốt à.”
Để an toàn tốt nhất vẫn báo nhỏ hơn hai tuổi đi.
Hà Vãn Thanh nghi ngờ nhìn anh ta một cái: “ Sao cậu biết?”
“À… Lúc nói chuyện phiếm với anh Dạ có nói tới chuyện đó.
Dì cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa, con có người mình thích rồi.
Đợi cô ấy nhận đủ tiền lễ hỏi là cưới về ngay thôi ạ.”
Hà Vãn Thanh không hề nghi ngờ gì gật gật đầu: “À! Cậu đi ngủ đi, tôi đi chuẩn bị ít nước tới đây rửa bớt đi xui xẻo.”
“Dạ vâng thưa dì.” Mục Cảnh Hành xoay người đi lên lầu, thầm nghĩ lúc quay về nhất định phải đòi lại của anh Ba một khoản.
Vì con đường tình duyên của anh ấy mình cũng đâu có dễ dàng gì.
Trêи lầu.
Khanh Khanh đỡ Quân Dạ Huyền ngồi trêи giường sau đó nhanh chóng cởi áo sơ mi của anh ra.
Nhìn miệng vết thương của anh lúc này đầu lông mày cô nhíu chặt, trong mơ hồ còn lộ ra vẻ tức giận, không nói một lời mà cầm hộp thuốc tới.
Quân Dạ Huyền nhìn miệng cô vẫn còn ngậm kẹo ʍút̼ trong lòng không hiểu sao lại khó chịu.
“Ăn ngon không?”
Khanh Khanh khó hiểu nhìn anh: “Cái gì?”
“Kẹo ʍút̼, ăn ngon không?”
Khanh Khanh không thèm để ý đến anh nữa nhưng Quân Dạ Huyền cũng không buông tha: “Tôi muốn ăn.”
Khanh Khanh không hiểu nổi một người lớn tướng như vậy rồi thế mà còn thích cái loại kẹo ʍút̼ này.
Cô hết nhịn nổi nói: “Tôi không còn.”
“Cô có.”.