Khi nhìn thấy bóng dáng của Kiều Khanh trong một tiệm cơm, đôi mắt của cậu ta đột nhiên sáng lên.
Kiều Khanh đang cúi đầu ăn cơm thì trước mặt đột nhiên có một bóng đen sà xuống.
Cậu thiếu niên đang trong thời kỳ dậy, giọng nói đang biến đổi trở nên trầm thấp và chững chạc hơn: “Ông chủ, cho tôi một phần giống của cậu ta!”
Ông chủ ở trong cửa xép ngoái đầu nhìn ra ngoài, sau đó mỉm cười và gật đầu: "Có ngay đây cậu bé.
”
Kiều Khanh dường như không nhận thấy sự xuất hiện của Lạc Thâm, cô không thèm nhìn chàng trai đối diện, mà chỉ cắm đầu cắm cổ lúi húi ăn cơm của mình.
Nhìn thấy Kiều Khanh không để ý tới mình, Lạc Thâm nghĩ rằng cô đang tức giận nên thò tay cầm lấy chiếc đũa bên phải của cô: “Kiều Khanh, tôi xin lỗi.
”
Kiều Khanh lạnh lùng nói: “Buông ra!”
“Kiều Khanh…”
“Chi bằng cậu cứ việc đập tôi một trận đi, miễn là cậu không giận tôi nữa.
” Vẻ mặt của Lạc Thâm tràn đầy chân thành: “Trước đây tôi chưa từng nói chuyện qua lại với cậu, cho nên không hiểu cậu.
Tôi không nên nghe theo lời nói một phía của Kiều Niệm mà gây sự với cậu.
”
“Cậu tuổi gì mà đòi làm tôi tức giận chứ.
” Kiều Khanh hất tay cậu ta ra và tiếp tục ăn.
Nếu ai đó dám nói chuyện như vậy với Lạc Thâm, thì cậu ta sớm đã dần cho một trận đến mức mẹ của đối phương cũng không nhìn ra nổi con mình rồi.
Nhưng khi lời nói này thốt ra từ miệng của Kiều Khanh thì Lạc Thâm lại không hề nổi giận một chút nào, trái lại còn cảm thấy cô thật sự rất xuất sắc.
Cậu ta liếc nhìn xung quanh, e dè nhích lại gần và nhỏ giọng hỏi: “Kiều Khanh, có phải cậu biết Cổ võ không?”
Kiều Khanh phớt lờ cậu ta.
Lạc Thâm xem như cô không nói gì tức là đang ngầm thừa nhận, cho nên tràn trề hy vọng mà thỉnh cầu: “Cậu có thể nhận tôi làm đệ tử và dạy tôi kung fu được không?”
Kiều Khanh vẫn không thèm đoái hoài đến cậu ta.
Lạc Thâm vẫn không ngừng kiên trì nài nỉ: “Từ nhỏ tôi đã yêu thích kiếm hiệp, đặc biệt là cực kỳ si mê Cổ võ, nhưng mà tôi đã đọc rất nhiều sách và thỉnh giáo rất nhiều người nhưng vẫn chưa thể học được Cổ võ.
Tôi muốn đến thế gia Cổ võ của nhà họ Lâu ở Thủ Đô để bái sư học nghệ, nhưng gia đình tôi không cho phép.
Chỉ cần cậu đồng ý dạy tôi thì muốn tôi làm gì cho cậu cũng được!”
Kiều Khanh vẫn coi cậu ta như không tồn tại.
Lạc Thâm nôn nóng, nghĩ rằng cô vẫn còn để ý đến những chuyện xảy ra ban nãy: "Miệng thì nói không giận nhưng thực tế cậu vẫn không chịu tha thứ cho tôi sao? Vừa nãy tôi cũng đã thay cậu trút giận rồi, sau này cam đoan với cậu là tôi sẽ không qua lại với Kiều Niệm nữa.
Thật ra tôi cũng không hẳn là thích cậu ta, tôi muốn giúp đỡ cậu ta chẳng qua là vì khí chất của Kiều Niệm rất giống với nữ nhân vật chính Lan Tịch trong bộ tiểu thuyết kiếm hiệp mà tôi yêu thích nhất mà thôi.
Chuyện ngày hôm nay cho tôi xin lỗi, cậu đừng mặc kệ tôi nhé.
”
Kiều Khanh rốt cuộc cũng dừng đũa nhìn cậu ta, giọng nói càng lạnh nhạt hơn: “Cậu nói cái gì?”
Lạc Thâm không hiểu tại sao Kiều Khanh đột nhiên lại giận dữ hơn nữa: "Tôi không thích Kiều Niệm, sau này cũng không…”
“Cô ta giống Lan Tịch ư?” Kiều Khanh ngắt lời cậu ta: “Lan Tịch trong tiểu thuyết võ hiệp nào vậy?”
Lạc Thâm trả lời: “Là tiểu thuyết “Bất diệt” của tác giả Phong Từ.
”
Một tay của Kiều Khanh vỗ lên mặt bàn một cái, nhưng giọng nói đè thấp của cô thì dường như chứa đầy sự ớn lạnh vô tận.
“Còn dám xúc phạm nhân vật của Lan Tịch nữa thì tôi sẽ cắt lưỡi cậu đó!”
Nghe vậy, lưỡi của Lạc Thâm đột nhiên rụt lại và lòng bàn chân của cậu ta toát đầy mồ hôi lạnh.
Sau khi định thần lại, dường như cuối cùng cậu ta cũng đã tìm thấy điểm chung với Kiều Khanh nên vô cùng hồ hởi: “Cậu cũng thích cuốn tiểu thuyết này à?"
Kiều Khanh: “…”
“Trước đây là do tôi có mắt như mù, Lan Tịch là thần tiên tỷ tỷ thật sự, còn Kiều Niệm chỉ là một kẻ đạo đức giả luôn tỏ ra vô tội và yếu đuối.
”
Vẻ mặt Kiều Khanh dịu đi một chút, giọng điệu cũng không còn lạnh lùng như trước: “Cậu là fan của Phong Từ sao?"
“Đúng vậy!” Lạc Thâm không chút e dè và nói: “Tôi nghĩ hẳn là không có mấy người thích đọc sách của Phong Từ.
Nhà văn này chỉ mới xuất bản ba cuốn sách, nhưng đã càn quét toàn bộ giới văn học rồi…”.