Đàm Thu không rảnh để quan tâm đến anh ta, lại hơi cúi người xuống một chút: “Cô Kiều, cô đến đây là…”
Kiều Khanh nói: “Bác sĩ của quý bệnh viện có tố chất thế này sao?”
Người bác sĩ này vừa nghe thấy lại tức điên: “Cô nói ai có tố chất thấp thế hả?”
“Cậu ngậm miệng lại cho tôi.
”
Đàm thu trách móc anh ta một câu, sau đó mỉm cười nhìn về phía Kiều Khanh nói: “Cô Kiều à, Tiểu Châu còn trẻ, lời nói có chút không đúng.
Nhưng nộp tiền trước rồi mới khám bệnh, đây là quy tắc của bệnh viện.
Cô đến bất cứ một bệnh viện nào cũng sẽ không có trường hợp ngoại lệ, những người làm bác sĩ như chúng tôi chỉ có thể khám bệnh cho bệnh nhân mà thôi, chứ không có quyền gì được ưu tiên cho người khác.
”
Kiều Khanh cười nhạt một tiếng: “Vì thế tôi hỏi là bao nhiêu tiền, tại sao lại không nói?”
“Còn bao nhiêu tiền nữa à, cô muốn nộp thay cô ta sao? Cô tưởng rằng đây là mời người khác ăn một bữa cơm hay sao? Đây là ca phẫu thuật lớn.
Một đứa học sinh còn như cô lấy đâu ra tiền mà đòi làm anh hùng hảo hán?”
“Tôi bảo cậu im miệng đi cho tôi.
”
Đàm Thu còn nghĩ đến việc muốn đập chết Châu Diệp luôn rồi, chưa từng gặp ai không biết lễ độ như anh ta, nịnh nọt ông ta thì hết nước hết cái.
Lâm Tích Nhan cũng bừng tỉnh, lau đi vết nước mắt trêи mặt, nắm lấy cánh tay của Kiều Khanh nói:
“Khanh Khanh à, sao cậu lại tới đây thế? Giờ này không phải là đang lên lớp hay sao, còn là tiết của cô Lương nữa, cậu mau về đi, đừng để cô Lương bắt được lỗi gì nữa.
”
Kiều Khanh ấm lòng khi nghe thấy thế: “Xử lý xong việc ở đây của cậu thì tôi sẽ trở về.
”
“Nhưng tiền phẫu thuật quá nhiều, không phải là một con số nhỏ, mẹ tôi bây giờ cũng chưa xoay sở được, cậu…”
“Tin tôi, ok?” Câu nói này của Kiều Khanh đã xoa dịu sự lo lắng của Lâm Tích Nhan.
Không biết tại vì sao, cho dù sự việc nghĩ lại rất hoang đường, nhưng giọng điệu không thể chối cãi và ánh mắt bình tĩnh của Kiều Khanh, khiến người ta tin tưởng mà không thể giải thích được.
Đàm Thu đợi hai người nói chuyện xong mới khách sáo nói: “Cô Kiều à, bệnh của bố cô gái này là ung thư gan, chi phí phẫu thuật cần ba trăm nghìn nhân dân tệ.
”
Kiều Khanh nghe thấy thế ánh mắt càng trở nên lạnh lùng hơn: “Vỏn vẹn có ba trăm nghìn nhân dân tệ cũng có thể khiến các người xem nhẹ một mạng người hay sao?”
“Còn vỏn vẹn có ba trăm nghìn nhân dân tệ, nói như thể cô có nhiều tiền lắm ý, cô bỏ được ra ba trăm nghìn nhân dân tệ sao?” Châu Diệp lại không nhịn được cất giọng nói.
Đàm Thu bất lực không nói lên lời, ông ta đã quyết định không cứu vớt con người này nữa rồi
Mà sau này cũng sẽ không có ý định quan tâm đến những việc lấy lòng của người này nữa.
Cái loại óc lợn này sớm muộn gì cũng sẽ hại ông ta.
Kiều Khanh cũng không nói thêm gì nữa, lấy ra từ trong túi một tấm thẻ màu đen ném xuống quầy nộp tiền.
“Đổi sang chủ nhiệm Tề ở khoa ung thư thực hiện phẫu thuật cho tôi, người ở trước mặt này không đủ tiêu chuẩn.
”
Châu Diệp sững người vào khoảnh khắc mà cô lấy tấm thẻ màu đen ra.
Anh ta run rẩy lẩy bẩy bám lấy tay của Đàm Thu, bộ dạng như chắc nịch: “Chủ… Chủ nhiệm Đàm, thứ mà cô gái kia vừa mới lấy ra là thẻ đen sao?”
Cho dù là đã tận mắt nhìn thấy, nhưng anh ta vẫn không dám tin.
Phải biết rằng, thẻ đen được phát hành với số lượng có hạn trêи toàn thế giới, nó không chỉ đại biểu cho sự giàu có, mà còn đại biểu cho thân phận vô cùng hiển hách của chủ nhân đằng sau tấm thẻ.
Anh ta cũng là trước đây đến thủ đô một lần mới may mắn được nhìn thấy hình dạng của tấm thẻ đen.
Vốn nghĩ rằng cả cái thành phố Lương cũng sẽ không có người có tư cách sở hữu tấm thẻ đen.
Trước mắt không ngờ lại được lấy ra từ trong tay một đứa con gái?
Đàm Thu thở dài một hơi: “Cậu nên học cách nhìn người trước rồi hãy làm bác sĩ đi.
”
Bị người nhà của bệnh nhân công khai đổi người trước mặt nhiều người, sự nghiệp bác sĩ của Châu Diệp cũng coi như kết thúc từ đây, bây giờ vẫn còn ngơ ngác không ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc này.
Đến ông ta cũng phải chịu ảnh hưởng.
Sau khi Kiều Khanh thanh toán tiền xong, hiệu suất làm việc ở đó cực kỳ nhanh.
Ngay sau đó bố của Lâm Tích Nhan liền được đẩy vào trong phòng phẫu thuật.
Lâm Tích Nhan ngây người nhìn về phía Kiều Khanh, cả người cứ ngẩn ra.