Thiệu Duy Thành cẩn thận đánh giá người phụ nữ trước mắt, cô ta nếu đã là lão đại của đám người này vậy thì thân thủ hẳn không tầm thường.
Một tên đàn em bước lên nghé tai cô ta nói: "Liên Hoa tỷ tỷ, em thấy ông chủ của bọn chúng chính là đang khinh thường chúng ta mới không chịu xuất đầu lộ diện."
Liên Hoa? Thiệu Duy Thành cảm thấy hơi buồn cười. Ở đâu lại lòi ra một ả Liên Hoa nữa vậy? Tính đóng thế?
Anh ta vuốt cằm suy tư, trước mặt là một người phụ nữ cao gầy, thân bình bốc lửa được ôm gọn trong chiếc đầm đỏ ngắn chưa tới đầu gối. Quan trọng là... Thiệu Duy Thành đưa ánh mắt dừng lại trên bàn tay thon dài năm ngón sơn bóng nhẫy của cô ta... ả ta không thiếu ba ngón tay nào!
Ở hắc đạo, nữ xã hội đen khiến người nghe phải khiếp sợ, nếu Liên Hoa nhận đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất. Danh tiếng của cô ta tuy vang xa nhưng lại chẳng mấy ai từng thấy mặt. Vì vậy người muốn giả mạo Liên Hoa cũng không phải chỉ có người này. Thông tin về Liên Hoa gần như đều bị phong tỏa, nếu không phải năm đó Vũ Vĩ Phong đuổi cùng giết tận Hắc Xà bang vô tình cứu về một mạng của cô ta có khi đến nay Phong Thành bang lớn là vậy cũng chẳng biết tới cái người tên Liên Hoa này.
"Liên Hoa" nghe tên đàn em của mình tường trình, bình tĩnh phất tay cho hắn ta lui xuống, chậm rãi đốt một điếu thuốc tiếp tục ngồi đợi.
Trong lòng Thiệu Duy Thành thầm coi thường nhìn người phụ nữ ngồi dưới sảnh. Cô ta đến Mị Cảnh của anh kiếm chuyện chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới việc sẽ phải đánh nhau sao mà mặc đồ như vậy? Là cô ta quá tự tin về thực lực của mình? Hay là đang coi thường Thiệu Duy Thành - anh?
Mị Cảnh được xây trên diện tích rộng trải dài. Từ lầu hai có thể quan sát toàn bộ quang cảnh dưới sảnh lớn. Như người ta vẫn nói, con người chẳng biết khi nào mình thật sự to gan. Dạ Tuyết Ninh cố vươn người ra ngoài lan can, chưa thấy rõ mặt của cô gái bên dưới, cô cố vươn xa hơn chút nữa. Một phút bất cẩn đặt tay vào khoảng không, cô sợ hãi nhắt tịt mắt, trống ngực đập bùm bùm. Cô sẽ không phải cứ như vậy mà chết chứ? A, chết kiểu này cũng quá mất mặt đi!
Bất ngờ, một lực lớn kéo mạnh cô về phía sau. Trong khoảnh khắc thoát chết, Dạ Tuyết Ninh thầm cầu tạ chín phương trời mười phương đất. Cô cứ thế xen chút nữa được diện kiến lão Tử Thần già rồi. Nghịch ngu! Đúng là nghịch ngu mà! Cô thầm mắng mình trong lòng.
Thiệu Duy Thành buông tay ôm cô ra. Trong lòng xẹt qua tia lo lắng, nhíu mày: "Ngu vậy! Ai bảo cô bắt đu trên đây?"
Dạ Tuyết Ninh đầu đầy hắc tuyến. Nhưng nghĩ lại thấy lời anh ta nói cũng không phải không có lý. Cô cắn môi, đành đè nén tức giận xuống vậy.
Thiệu Duy Thành vừa lo lắng vừa tức giận trông thấy dáng vẻ này của cô đột nhiên bật cười: "Chẳng lẽ tôi nói sai à?"
"Không sai!" Dạ Tuyết Ninh cọ cọ mũi giày, cơ hồ phát ra tiếng muỗi kêu.
Trong lòng Thiệu Duy Thành đột nhiên sóng sánh như mặt hồ phẳng lặng chợt lướt qua một cơn gió, anh ta đưa tay muốn xoa đầu cô nhưng lại bị cô né tránh, có chút thất vọng thu tay về, khẽ nói: "Cô đừng đứng đây nữa, nguy hiểm lắm, quay trở về phòng đi."
Dạ Tuyết Ninh nhìn anh ta muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Không phải cô không muốn để Thiệu Duy Thành xoa đầu mà vì đó là quyền lợi của Vũ Vĩ Phong, cô không muốn có ai cùng anh ngang hàng trong lòng cô.
Mọi người dưới sảnh vẫn đang ngây người chợt nghe tiếng bước chân trầm ổn dội tới, không ai bảo ai cùng đưa mắt nhìn qua.
Thiệu Duy Thành từ lầu hai đi xuống, ánh mắt sáng lạnh như báo đêm liếc nhìn từng người một bên dưới. Anh ta đi tới đâu, khí chất vương tử lan tỏa tới đó.
Nhân viên của Mị Cảnh thấy Thiệu Duy Thành xuất hiện, đồng loạt hướng anh ta cúi đầu: "Ông chủ Thiệu."
"Liên Hoa" biết người mình muốn tìm đã xuất hiện liền buông điếu thuốc đang hút dở xuống, đứng dậy đi tới: "Tai nghe không bằng mắt thấy. Không ngờ ông chủ Thiệu đây còn đẹp trai, tuấn mỹ hơn cả những gì người ta vẫn thường đồn đại."
Nghe đồn? Vậy cô ta chẳng lẽ chưa từng nghe qua, kiếm chuyện với người của Phong Thành bang, kết cục sẽ không mấy tốt đẹp?
Thiệu Duy Thành ngoài cười nhưng trong không cười, chậm rãi dựa lưng vào quầy bar: "Liên Hoa tiểu thư đúng là rảnh rỗi hơn người thường, tiểu thư không tận dụng thời gian chạy trốn khỏi sự truy nã của cảnh sát mà lại tới Mị Cảnh tìm Thiệu Duy Thành, tôi nói chuyện?"
Truy nã?
"Liên Hoa" nét mặt co cứng, nghi ngờ nhìn tên thuộc hạ đứng bên cạnh, cẩn thận dùng ánh mắt dò hỏi.
Một màn này đập vào mắt Thiệu Duy Thành khiến anh ta cong khóe môi cười đắc ý. Cô ta dám đóng giả là Liên Hoa lại không cho người đi điều tra qua người tên Liên Hoa thật đó? Có vẻ thú vị rồi đây!
Cảm giác được hắn ta trốn tránh ánh mắt của mình, "Liên Hoa" rốt cuộc cũng tin những gì Thiệu Duy Thành mới nói kia tất cả đều là sự thật. Cô ta nắm tay che miệng ho khan một tiếng giả bộ bình tĩnh, trên mặt như không có chuyện gì khẽ cười: "Cũng không phải là chuyện mới ngày một ngày hai. Nếu Liên Hoa tôi dễ bắt như vậy thì giờ nào còn mạng ngồi đây cùng ông chủ Thiệu nói chuyện phiếm?"
Thiệu Duy Thành trong lòng thầm vỗ tay trước sự nhanh trí của cô ta. Người phụ nữ này, đúng là không đơn giản.
Anh ta cười nói: "Nhưng tôi lại nghe đồn Liên Hoa tiểu thư mấy ngày trước vì một số việc mà mất ba ngón tay?"
Liên Hoa: "Ông chủ Thiệu cũng nói là nghe đồn, vậy tin đồn có mấy phần là đáng tin?"
Thiệu Duy Thành: "Tiếc rằng chuyện này có vẻ là thật!"
Liên Hoa: "Tôi cũng không phải cô ta làm sao biết là thật hay giả... "
Thiệu Duy Thành: "... "
"Hoắc tiểu thư... " Thuộc hạ của cô ta vội lên tiếng nhắc nhở, nhưng ngu ở chỗ tên đó cũng nhanh mồm tiết lộ danh tính của "Liên Hoa" giả mạo.
Vị Hoắc tiểu thư kia nói đến đó đột nhiên nghẹn lại. Mới nói chưa quá bốn câu thế nào đã bị bại lộ rồi?
Họ Hoắc? Chẳng lẽ là con gái của Hoắc Chỉ, Hoắc Doanh Doanh?
Ở thành phố A này họ Hoắc tương đối ít. Ngoài Hoắc gia đó ra cũng không tìm được nhà nào mang họ Hoắc thứ hai. Lại nói về Hoắc Chỉ, ông ta thường xuyên qua lại giữa hai giới hắc bạch, duy nhất chưa bao giờ gây thù kết oán với hắc đạo, như thế nào hôm nay lại có gan để con gái đến Mị Cảnh của anh ta gây chuyện đây? Chẳng lẽ là chê mình sống quá tẻ nhạt? Muốn làm chút chuyện gì đó cho vui nhà vui cửa?
Thiệu Duy Thành híp tròng mắt nguy hiểm gạt tất cả đồ trên quầy bar xuống sàn. Mặc kệ cô ta họ Hoắc hay họ Thoắt, có lá gan tìm anh gây tội thì tốt nhất nên chuẩn bị thêm một lá gan lát chịu tội đi.
Tiếng thủy tinh rơi xuống sàn vỡ vụn dọa Hoắc Doanh Doanh nét mặt tái xanh. Cô ta sợ hãi lùi ra sau lưng tên thuộc hạ nhà mình, cơ thể run rẩy.
Thiệu Duy Thành nhíu chặt mày rồng, cảm thấy trước đó mình đánh giá người phụ nữ này quá cao. Hóa ra nãy giờ cô ta ở trước mặt anh đóng kịch, giờ không phải chỉ là tiếng cốc vỡ cũng dọa cô ra run lẩy bẩy đó sao?
Thiệu Duy Thành giận quá hóa cười, vừa giơ chân liền đạp gãy một chiếc ghế: "Khá khen cho một Hoắc Doanh Doanh, cô lại dám ở trước mặt tôi giở trò?"
"Anh... anh cũng biết tôi là con gái của Hoắc Chỉ, chẳng lẽ anh không sợ?" Hoắc Doanh Doanh dù sợ chết nhưng vẫn cố làm cao.
"Sợ? Trên đời này lại có thứ gì có thể làm Thiệu Duy Thành tôi phải sợ sao?" Anh ta cười khẩy, vẻ mặt kiêu ngạo coi trời bằng vung.
Hoắc Danh Doanh không biết nghe thấy điều gì, sợ hãi ngã ngồi ra sàn, mặt cô ta trắng bệch cắt không còn một giọt máu, kinh hoảng bò về sau: "Anh... chẳng lẽ anh là Thiệu Duy Thành... Thiệu Duy Thành của Phong Thành bang?"
Trước vẻ kinh hồn bạt vía của Hoắc Doanh Doanh, Thiệu Duy Thành bình tĩnh ngồi xuống chiếc ghế vừa được Đới Thạch mang tới, chân anh ta vắt chéo, nhàn nhạt đưa mắt nhìn qua một loạt đám người trước mặt, nhìn thấy khuôn mặt vì hoảng sợ không ngừng đổi màu của bọn họ mà cảm thấy vô cùng thú vị.
"Phó thủ lĩnh, giết luôn chứ?"
"Không!" Hoắc Doanh Doanh bị một từ "giết" kia dọa sợ hoàn toàn mất đi lý trí, lồm cồm bò dậy chạy ra cửa. Thuộc hạ của cô ta dù vẫn chưa thôi sợ hãi nhưng vẫn mau chóng đi lên giúp cô ta mở đường. Chậc chậc, xem ra Hoắc Chỉ dạy dỗ người của mình cũng không tệ, vẫn còn biết liều mình bảo vệ chủ nhân.
Thiệu Duy Thành nhếch môi cười tà mị, vẫy tay ra lệnh: "Bắt lấy bọn chúng, một tên cũng không được để chạy thoát."
"Vâng."
Sảnh lớn nhanh chóng diễn ra toàn cảnh đấu đá. Thiệu Duy Thành nhàn hạ ngồi trên ghế, như không có chuyện gì kêu Đới Thạch rót cho mình một ly rượu.
Năm phút sau, toàn bộ thuộc hạ dưới trướng của Hoắc Doanh Doanh đã bị khống chế. Một tên trước lúc bị bắt đã kịp cầm ghế ném mạnh về phía Thiệu Duy Thành.
Thiệu Duy Thành không chút sợ hãi nhướn mày rồng, chậm rãi nghiêng đầu né tránh.
"Á... "
"Rầm."
Nghe tiếng kêu thảm thiết, Thiệu Duy Thành quay lại, chỉ thấy Dạ Tuyết Ninh khắp người đều là máu nằm cuộn tròn dưới sàn, đem lưng đối diện với anh ta.