• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tay cắm trong túi quần của Vũ Vĩ Phong từ từ nắm chặt, anh đảo mắt chăm chú nhìn người con gái  trên bục cao, khi ánh mắt nhìn đến một thân váy cưới của cô thì tối sầm. Rõ ràng hôm nay cô xinh đẹp là vậy, nhưng không hiểu sao khi đến lượt anh nhìn lại trở lên rất khó chịu, cảm giác như chiếc váy cô đang mặc là kẻ thù của mình.

Cố nén xuống cơn phẫn nộ trong lòng, anh nặng nề theo dõi cô, chẳng là cô chỉ nhìn chằm chằm xuống đất cũng chưa hề liếc nhìn anh một cái, cứ như thể dưới đất có bảo vật quý hiếm không bằng.

Vũ Vĩ Phong vừa đau lòng lại vừa tức giận sải bước, không hề báo trước nắm lấy tay cô dâu muốn dẫn đi. 

Xung quanh yên tĩnh bắt đầu xôn xao vài tiếng xì xào, dần dần to hơn. 

Bó hoa từ cửa dẫn vào bị gió không biết từ đâu thổi tới, vài cánh hoa hồng trắng rơi vãi xuống đất, đọng lại thành một đống nhỏ.

Vũ Vĩ Phong khó hiểu xoay đầu, mày kiếm của anh nhíu chặt, cánh tay không tự chủ được tăng thêm lực, nặng nề nhìn cô gái anh yêu.

Dạ Tuyết Ninh từ đầu đến cuối cũng chỉ duy trì một tư thế cúi đầu. Mặc cho Vũ Vĩ Phong kéo thế nào cũng không đi. Thoạt nhìn cô rất bình bĩnh cũng chẳng ai biết trong lòng cô lúc này vô cùng phức tạp.

Quá khứ ấy, thực ra cũng giống như một thước phim, chỉ cần cắt bỏ đi đoạn mình không thích là nó sẽ trở lên hoàn hảo. Cô đã từng nghĩ thế, nhưng là khi hoàn cảnh thực sự đến, lúc đứng trước người đàn ông cô yêu nhiều năm, Dạ Tuyết Ninh cũng không làm được như trong suy nghĩ.

"Buông tay!" Giọng cô khàn khàn, lanh lảnh chút lạnh nhạt. Cô thật không hiểu rốt cuộc anh đây là đang muốn làm cái gì?

Vũ Vĩ Phong không những không buông tay ngược lại còn nắm chặt hơn. Trái tim anh co thắt lại, gặp phải sự xa cách của cô mà đau đớn. Nhớ suốt hai mươi ba năm qua, người con gái này mỗi khi ở trước mặt anh đều là khuôn mặt rạng rỡ, hận không thể bám lấy anh mọi lúc mọi nơi, còn bây giờ...

Vũ Vĩ Phong bất an tìm kiếm đôi mắt của cô nhưng lần nào cũng thất bại, nó làm anh có dự cảm không lành.

Dạ Tuyết Ninh vùng vẫy muốn thoát khỏi tay anh nhiều lần đều không được, cuối cùng thì từ bỏ mặc anh nắm tay mình. 

Hai mắt cô vẫn nhìn xuống đất, đáy mắt trống rỗng, trước mặt chỉ là một màu đen vô tận. Không phải cô không muốn ngẩng đầu, chẳng là dù cô có ngẩng đầu cũng chẳng thể nhìn thấy được gì, như vậy sẽ khiến cô tự ti.

Hai năm trước, mất tất cả, cô miễn cưỡng còn có thể gắng gượng, nhưng sau khi biết mình mất đi đôi mắt, căn bản cô gắng gượng không nổi nữa. 

Dạ Tuyết Ninh rũ rèm mắt xuống, che dấu sự vô hồn trong đáy mắt cũng như đau đớn trên khuôn mặt. Môi cô hơi mấp máy, vừa muốn nói gì đó thì bị cắt ngang.

"Vũ tổng, cảm phiền ngài buông tay vợ tôi." Không biết từ lúc nào Lô Trí Hùng đã nắm lấy bàn tay còn lại của cô. Hai đầu chân mày của anh nhíu chặt, thanh âm không nóng không lạnh lại có thể làm cho bầu không khí đang xôn xao trở lên yên lặng. 

Lô Trí Hùng cùng Vũ Vĩ Phong hai người giữ hai cánh tay cô, một thân vét đen trắng hoàn toàn đối lập nhau.

Vũ Vĩ Phong mắt lạnh nhìn Lô Trí Hùng một cái, khóe môi anh hơi nhếch lên, mỉa mai nói: "Vợ? Cô ấy là người của tôi, sau này cũng chỉ có thể làm vợ của một mình Vũ Vĩ Phong tôi. Người nên buông tay hẳn phải là cậu."

Thân thể Dạ Tuyết Ninh run nhẹ, giữa trán hơi nhăn lại, không nói gì.

Không khí xung quanh căng thẳng, cả nhà thờ chìm vào tĩnh lặng đến một cây kim rơi xuống cũng có thể tạo thành tiếng vang lớn.

Dạ Tuyết Ninh cảm nhận một bên tay bị Lô Trí Hùng siết chặt đến đau đớn, sau đó nghe anh nói: "Vũ tổng, ngài đừng quá phận, hôm nay là ngày cưới của chúng tôi... "

Không để Lô Trí Hùng nói hết câu, Vũ Vĩ Phong đã lên tiếng chen ngang: "Thế nhưng người cô ấy yêu là tôi." Đáy mắt đen lạnh của anh thoáng qua tia tự đắc khi nhìn thấy khoảnh khắc Lô Trí Hùng chết lặng, khóe môi lại câu nhẹ: "Vậy cho nên, Lô thiếu gia mời buông tay."

Không thể phủ nhận, Vũ Vĩ Phong nói đúng. Hai năm trước anh đã cho người điều tra, người trong lòng Dạ Tuyết Ninh yêu là anh ta. 

"Vũ Vĩ Phong đủ rồi, anh đi đi!" Dạ Tuyết Ninh yên lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, chẳng qua cô vẫn không chịu nhìn anh.

Thân thể Vũ Vĩ Phong chấn động, khuôn mặt tối sầm: "Em chọn hắn ta?" Vừa nhìn thấy cô định gật đầu thì ác độc uy hiếp: "Em dám gật đều anh liền giết hắn."

Quả nhiên Dạ Tuyết Ninh không gật đầu nữa, trừng mắt tức giận nhìn anh nhưng không biết vì sao sau đó lại hoảng hốt cúi đầu.

"Không cho phép anh làm hại Trí Hùng."

Trí Hùng? Lại có thể gọi thân mật như vậy? 

Vũ Vĩ Phong biết lúc này anh đã bị ghen tuông làm mờ mắt. Không nói gì đột nhiên cúi đầu hôn cô.

Mọi người hít mạnh một hơi. Lô Trí Hùng tức giận, Dạ Tuyết Ninh ngẩn người.

Vũ Vĩ Phong hoàn toàn bỏ qua ánh mắt của những người xung quanh, anh hôn cô mãnh liệt, mắt thấy Lô Trí Hùng muốn tiến lên ngăn cản thì nhanh chóng buông môi cô ra, trước lúc đó còn mãn nguyện mút mạnh một cái, ghé tai cô thì thầm: "Em dám phản kháng, anh liền giết hắn." 

Thấy Vũ Vĩ Phong đột nhiên nhìn mình nói gì đó với Dạ Tuyết Ninh, Lô Trí Hùng cảnh giác, bàn tay giữa cổ tay cô không tự chủ được tăng thêm lực.

Hơi thở Vũ Vĩ Phong nóng bỏng phả vào tai cô, khiến thân thể Dạ Tuyết Ninh nhẹ run rẩy. Cô nhắm mắt mất một lúc, rồi đột nhiên xoay người, thoát khỏi tay Lô Trí Hùng.

Cô không dám đánh cược mạng sống của Lô Trí Hùng. Mặt khác cô hoàn toàn có thể khẳng định, Vũ Vĩ Phong nói được làm được, hơn nữa còn hoàn toàn có đủ thực lực để làm.

Đáy mắt Vũ Vĩ Phong không dấu được tia hài lòng, liếc Lô Trí Hùng vẫn còn đang ngây người, dứt khoát nắm tay Dạ Tuyết Ninh kéo đi.

"Cướp dâu?" Tiếng bàn tán to dần. Có người nhìn Lô Trí Hùng đồng cảm, cũng có người như không có chuyện gì đứng dậy bỏ đi.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK