• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tại sao lại làm thế?”

Dạ Tuyết Ninh đứng giữa gian phòng rộng lớn phủ một ga màu trắng tao nhã, mặt cô vặn vẹo ẩn hiện sự phẫn nộ. Có lẽ vì khóc quá nhiều mà hai mắt sưng đỏ, hơi híp lại, nhìn Mạc Vĩnh Lam một bộ dạng Quý phi nằm trên giường, khuôn mặt xinh đẹp không trang điểm lại đối lập hoàn toàn với nụ cười ác ma của cô ta.

Ngoài trời dường như cũng bị tâm trạng của cô ảnh hưởng mà trở lên thật ảm đạm. Sắc mây u ám, thổi qua những đợt gió giá lạnh. Trên cây du ngoài cổng có một tổ chim, có chú chim non khẽ khàng đặt một chân ra ngoài tổ lại bị cái lạnh làm cho rùng mình rụt chân về.

Dạ Tuyết Ninh cắn chặt môi dưới, tóc tai rối loạn tùy ý rơi trên hai vai đang run rẩy càng khiến cô trông thảm hại hơn trong chiếc áo ngủ nhàu nát.

Vết máu trên môi qua một đêm đã khô để lại một vệt nhỏ nhức mắt nhưng Dạ Tuyết Ninh không bận tâm, cô tức giận nhìn Mạc Vĩnh Lam gào hét: “Tại sao phải làm vậy? Tại sao lại hãm hại tôi?”

Tại sao phải làm vậy? Trong lòng cô vẫn không ngừng thều thào? Tại sao lại không tin cô? Vĩ Phong, tại sao anh lại không tin em?

Trái tim trong lồng ngực cô đập kịch liệt, cảm giác thật khó chịu.

Dạ Tuyết Ninh hơi chớp mắt một cái, cố gắng để mình không quá thê thảm trước mặt đối thủ, chỉ là bàn tay đang nắm chặt góc áo lại như muốn phản bội, tố cáo lên tâm trạng hoảng loạn của cô lúc này.

Mạc Vĩnh Lam đắc ý nhìn Dạ Tuyết Ninh một lượt, ý cười thâm sâu càng lúc càng hiện rõ: “Cô chẳng lẽ còn không hiểu sao?” Cô ta nâng mắt lên, trong đôi đồng tử là vẻ đắc ý cùng lạnh lùng: “Phong không yêu cô, cũng không nguyện tin tưởng cô. Anh ấy yêu tôi, thà chọn tin tôi thay vì Dạ Tuyết Ninh, cô... ưm... buông... Dạ Tuyết Ninh, cô điên rồi sao? Buông ra... “

Chưa nói hết câu, bóng dáng Dạ Tuyết Ninh đã xuất hiện trước mặt Mạc Vĩnh Lam, đưa hai tay ghì chặt lấy cổ cô ta.

Có chăng đã chịu quá nhiều đau đớn nên giờ phút này Dạ Tuyết Ninh cũng không biết bản thân mình đang làm gì. Trong đầu cô luôn không ngừng vang vọng: “Giết chị ta! Giết chị ta!”

Hai tay cô vì dùng sức mà nổi lên từng đường gân cùng mạch máu. Không biết lấy sức ở đâu mà khiến Mạc Vĩnh Lam khỏe vậy cũng không thể thoát ra được.

Lúc trước cô luôn nghĩ rằng, cho dù hiện tại Vũ Vĩ Phong không yêu cô nhưng chỉ cần cô tiếp tục kiên trì thì một ngày nào đó anh nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý. Nhưng...

Đôi mắt cô đỏ ngầu vì cường giận chằn chọc nhìn Mạc Vĩnh Lam như nhìn kẻ thù giết cha mẹ của mình.

Từ khi chị ta xuất hiện, mọi thứ dường như đã bắt đầu thay đổi. Vũ Vĩ Phong lạnh nhạt với cô, anh tránh mặt cô, không nguyện tin tưởng cô...

Tất cả đều là nỗi của người này...

Cô phải giết chị ta...

Vì suy nghĩ ấy lực tay Dạ Tuyết Ninh lại mạnh thêm chút nữa. Giờ phút này nhìn khuôn mặt tím tái vì khó thở của Mạc Vĩnh Lam, tâm cô rất thỏa mãn. Mặc kệ móng tay dài của cô ta cào xước mấy được trên mặt mình.

“Buông... buông tay... “ Mạc Vĩnh Lam đang kháng cự đột nhiên nằm im bất động, vẻ mặt thoạt nhìn rất vô hại.

“Tuyết Ninh!”

Tiếng nói này...

Vĩ Phong?

“Bộp!”

Tại lúc cô chưa kịp nhìn anh thì đã nhìn thấy cánh tay anh đưa tới trước mặt mình rồi. Một cái tát ròn tan, lực tay rất mạnh quật ngã cô ra nhà.

Trên khuôn mặt trắng bệch của Dạ Tuyết Ninh in xuống năm ngón tay thon dài của anh, cô kinh hãi nhìn Vũ Vĩ Phong, trong đáy mắt đan xen sự kinh ngạc, khó tin còn có cả sợ hãi.

Trong trí nhớ của cô, suốt hai mươi mốt năm qua từng nhìn thấy anh lạnh nhạt hay tức giận cũng chưa từng thấy anh bạt tai cô một cái nào. Vậy mà...

Cô đem ánh mắt oán hận dừng lại trên người Mạc Vĩnh Lam. Thấy chị ta đang ôm cổ hít từng ngụm khí lớn. Ánh mắt dưới mi dài lại như đang chế giễu cô mà lóe sáng.

“Phong?”

Nghe tiếng gọi của Mạc Vĩnh Lam, Vũ Vĩ Phong liền đi tới, ngồi xuống giường, vuốt nhẹ lưng cô ta.

Cô lồm cồm bò dậy, hoang mang thử gọi tên anh: “Vĩ Phong?”

Không nghe được tiếng anh trả lời, cô lo lắng thử gọi lần nữa: “Vĩ Phong?”

Cuối cùng anh cũng chịu ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lạnh đâm vào tim cô đau nhức. Anh nói: “Ra ngoài!”

Rõ ràng anh không hề rống lên nhưng lại như có lực đẩy cô lùi về sau từng bước.

“Vĩ Phong?” Cô vẫn không muốn buông tha một tia hi vọng, mơ mơ hồ hồ gọi tên anh.

Mày kiếm Vũ Vĩ Phong nhíu chặt. Âm lượng có phần lớn hơn, đưa tay gạt vỡ chiếc đèn ngủ bên cạnh đầu giường, không kiên nhẫn gầm lên: “Ra ngoài!”

Chân cô mềm nhũn đứng dựa vào tường, nước mắt lã chã rơi đầy mặt. Mặc cho cô tìm kiếm thế nào cũng tìm không ra một chút gì khác ngoài giận dữ trên mặt anh.

Dạ Tuyết Ninh tuyệt vọng tông cửa chạy ra ngoài.

Bỏ đi, vẫn là nên bỏ đi. Người ấy vốn chưa từng yêu cô dù chỉ một chút.

Buông tay? Nhưng cô có thể buông tay được sao?

Tay phải Dạ Tuyết Ninh lộ rõ từng khớp xương dài nắm chặt áo bên ngực trái. Cảm giác trên tay mình dinh dính, cô cúi đầu, có chút chua xót nhìn vết thương lại vỡ miệng.

Cô không buông tay được! Ai tới nói cho cô biết cô không buông tay được thì phải làm sao?

Cô nên làm gì bây giờ?

Vũ Vĩ Phong thâm trầm nhìn cánh cửa “rầm” một tiếng đóng chặt. Ánh mắt anh bên cạnh lửa giận là không đành lòng.

Chính bản thân anh cũng không rõ tại sao trái tim lúc này vì do đâu mà lại đau đến vậy?

Bàn tay vừa tát Dạ Tuyết Ninh run rẩy. Trên tay vẫn còn cảm giác đau rát và hơi đỏ chứng tỏ trước đó anh đã dùng lực nhiều bao nhiêu.

Tay Vũ Vĩ Phong từ từ co lại thành nắm đấm dừng lại trên tường. Nhìn bàn tay phải của mình, giờ phút này anh có chút chán ghét bản thân.

Mạc Vĩnh Lam ngồi bên nhìn thấy hành động này của anh thì lo sợ. Vừa thử đưa tay ra liền đụng phải ánh mắt sắc lạnh của anh lại ngập ngừng thu tay về, đặt trước ngực.

“Phong?” Cô ta thử gọi tên anh nhưng Vũ Vĩ Phong chỉ lạnh lùng nhìn Mạc Vĩnh Lam, không còn sự lo lắng trước đó.

“Phong?” Lý trí cô ta vượt qua sự sợ hãi, cắn răng liều mình ôm chặt lấy thắt lưng anh.

Vũ Vĩ Phong không đẩy Mạc Vĩnh Lam ra, cũng không có ý phối hợp. Trước giờ vẫn vậy. Nếu không phải là cô ta chủ động thì một cái chạm tay anh cũng không nguyện làm.

Đột nhiên cô ta thấy mình rất thất bại. Dù đã thắng trước Dạ Tuyết Ninh nhưng vẫn thất bại trước Vũ Vĩ Phong. Nếu biết nhiều năm như vậy cũng không quên được anh thì năm đó cô ta nhất định sẽ không chọn sang Pháp, nhưng mọi chuyện đã qua, ai cho cô ta thuốc hối hận để làm lại? Vốn không có nếu như nên cô ta chỉ đành cố gắng vì hiện tại và cho tương lai.

“Phong?” Trong một giờ không biết cô ta đã gọi tên anh bao nhiêu lần nhưng không lần nào anh lên tiếng trả lời.

Ngoài trời se lạnh dường như sẽ có mưa tuyết. Gió vẫn thổi, cành cây vẫn không ngừng rung, lòng người vẫn không ngừng lưu chuyển.

Dạ Tuyết Ninh chỉ biết chạy và chạy. Xé toạc từng cơn gió mà lao về phía trước. Chiếc áo ngủ mỏng manh trên người cô dán chặt vào thân thể gầy yếu để lộ từng đường cong mềm mại.

Nước mắt như cũ vẫn rơi bị gió lạnh thổi khô lại nhanh chóng bị nước mắt mới làm nhầy nhụa, ướt đẫm cả khuôn mặt tiều tụy của cô.

“Tuyết Ninh, Vân Anh có chuyện rồi.”

Cơn đau cũ chưa qua, nỗi đau mới ập tới. Là do cô làm sai chuyện gì? Đáng phải chịu trừng phạt sao?

Dạ Tuyết Ninh nét mặt trắng nhợt, tóc tai rối loạn nhìn về cuối hành lang bệnh viện.

Nơi này, không biết là lần thứ bao nhiêu cô ghé tới. Càng về sau đến bệnh viện càng là những chuyện buồn.

Cô chậm chạp nhấc những bước nặng nề dừng lại trước mặt Hiên Chấn Nam.

Hiên Chân Nam vốn rất đẹp trai ngay cả lúc tuyệt vọng vẻ đẹp ấy vẫn hoàn hảo theo một cách riêng nào đó.

Dạ Tuyết Ninh đau đáu nhìn vẻ mặt vương vấn mệt mỏi không che dấu được nỗi đau đớn trong mắt anh ta. Cô đảo mắt sang căn phòng phẫu thuật đã tắt đèn, không dám tin vào trực giác của mình...

“Vân Anh đâu?”

Hiên Chấn Nam hơi cúi người xuống, đôi mắt anh ta đỏ ngầu lại chỉ im lặng không đáp.

“Anh mau nói đi chứ?” Cô hoang mang bám chặt lấy hai tay anh ta, sợ hãi đi trong tiếng thét gào.

“Cô ấy... chết rồi.” Hiên Chấn Nam nhìn bộ dạng tả tơi của Dạ Tuyết Ninh, không biết phải nói gì nhiều hơn bốn chữ trên. Chính anh ta bây giờ, cũng rất thê thảm rồi.

“Chết... rồi?”

Cô nghe như sét đánh bên tai. Hoàn toàn không tin những gì mình vừa nghe thấy. Cảm giác như cơ thể phút chốc nhẹ bỗng, thất thần trượt ngã xuống sàn theo bước tường sau lưng.

“Làm sao có thể... Chết rồi?” Cô như một người điên lẩm bẩm, đem vẻ mặt kinh hoàng nhìn khung cảnh trước mặt.

“Lừa người, anh lừa người có phải hay không?”

Âm thanh cô về sau càng lúc càng nhỏ, không ngừng lắc đầu thật mạnh, chỉ mong tìm thấy một chút gì đó khác lạ trên khuôn mặt Hiên Chấn Nam nhưng trên vẻ mặt tột cùng đau khổ ấy không giống như đang nói dối chút nào.

Môi anh ta mím chặt, nắm tay kêu răng rắc cố kìm nén cảm giác tuyệt vọng đang không ngừng trào dâng trong lòng, đưa đôi mắt vằn tơ máu nhìn thứ đồ trong tay cô: “Tuyết Ninh, em có điện thoại kìa.” Hiện Chấn Nam nhíu mày nhắc cô, giọng anh ta khàn khàn mang theo chút gì đó thê lương.

Hai mắt Dạ Tuyết Ninh trống rỗng, cúi đầu nhìn điện thoại không ngừng rung trên tay mình một lúc lâu mới chịu nghe.

“Alo?”

“Tuyết Ninh, ba mẹ cháu có chuyện rồi!”

“Cạch!”

Tiếng người đàn ông xa lạ vang lên bên tai cũng không khiến cô để tâm bằng nội dung câu nói. Điện thoại trong tay cô rơi xuống sàn, yếu ớt sáng lên một cái đến khi tắt ngủm thì bóng dáng cô đã biến mất khỏi bệnh viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK