• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ Tuyết Ninh không biết mình ngủ  bao lâu, có lẽ phải khi thuốc mê hết tác dụng mới tỉnh dậy. Vừa mở mắt đã nghe thấy giọng của Tôn Nhữ, cô theo bản năng hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Tôn Nhữ bước vào phòng cũng không quên đóng cửa. Nghe cô hỏi thì nhìn đồng hồ mới kính cẩn trả lời: "Vừa hay tới giờ cơm chiều, thưa tiểu thư!"

Dạ Tuyết Ninh giơ tay đỡ trán, cảm giác đầu có chút đau, có lẽ đây là tác dụng phụ của việc dùng thuốc mê đi. Cẩn thận nghĩ về việc xảy ra trưa nay tại bệnh viện, không hiểu sao trong lòng cô có dự cảm chẳng lành. Cô cũng không ngu ngốc cho rằng kẻ đó bắt nhầm người, thế nhưng không phải bắt nhầm người thì còn có thể là lý do nào khác?

Chợt nhớ tới điều gì đó, Dạ Tuyết Ninh ngẩng đầu, dựa theo âm thanh trước đó của Tôn Nhữ mà nhìn qua: "Phải rồi, làm sao chị về nhà được?"

"Sau khi em mua nước quay lại đã thấy chị ngủ say trên ghế, một mình em không cõng chị về được đành phải nhờ thiếu gia." Tôn Nhữ không chút giấu diếm kể lại.

Dạ Tuyết Ninh đương nhiên biết thiếu gia trong miệng Tôn Nhữ là ai. Chẳng là bác sĩ không phải bảo anh cần ở bệnh viện theo dõi một hai ngày sao? Thế nào quay lưng một cái đã theo cô về rồi? Nhưng Dạ Tuyết Ninh để ý cũng không phải việc này, cái cô quan tâm là lúc anh nhìn thấy cô nằm đó chẳng lẽ không nhìn ra cô có điều bất thường? 

Dạ Tuyết Ninh đã quá nhập tâm nên khi có gió lạnh thổi vào phòng cô không ý thức được rùng mình, quay đầu sang trái. Ngoài trời gió thổi mỗi lúc một to hơn, về đêm còn đem theo khí lạnh. 

Giường cô gần cửa sổ, Dạ Tuyết Ninh lại có thói quen mở cửa sổ nhưng một lần bị Vũ Vĩ Phong trông thấy, từ đó về sau sau mỗi giờ cơm chiều phòng cô đều tràn ngập sự ấm áp.

Tôn Nhữ bước tới giúp cô đóng cửa sổ, trong lời nói không giấu được sự vui vẻ: "Thiếu gia vừa có thông báo, tiểu thư giờ có thể tự do ra ngoài rồi, chỉ cần đem theo vệ sĩ."

Dạ Tuyết Ninh thoáng ngẩn người, không biết đang suy nghĩ gì chỉ đơn giản thở dài: "Tôn Nhữ, lấy một bộ đồ ra đây, chị muốn đi tắm."

Tôn Nhữ khó hiểu nhìn tiểu thư nhà mình, dường như cảm giác khi nghe thấy tin tức này tiểu như cũng không vui như cô ấy đã nghĩ. Thế nhưng Tôn Nhữ hoàn toàn không biết, cho cô rời khỏi Uyển Nguyệt thật ra chỉ bởi vì cô đã đáp ứng anh ở lại, mặt khác để vệ sĩ đi theo bảo vệ thực chất là sợ cô bỏ trốn. Suy cho cùng Vũ Vĩ Phong không tin tưởng cô. 

Dạ Tuyết Ninh trong lòng cảm thấy thật buồn cười, lại không biết đang cười anh hay cười chính bản thân mình. Cô thậm chí đã nghĩ phải hỏi anh cho rõ ràng, cô không đáng tin đến vậy sao? Nếu không tại sao anh chưa một lần tin tưởng cô? Điều này làm cô cảm thấy rất thất vọng.

Đợi sau khi nhìn thấy Dạ Tuyết Ninh đi vào nhà tắm, Tôn Nhữ mới lặng lẽ đóng cửa, đi thẳng tới thư phòng. Không đợi Tôn Nhữ lần thứ hai gõ cửa, người bên trong đã không đợi được lên tiếng: "Vào đi."

Bộ sopha bọc da cao cấp đặt tại chính giữa thư phòng. Trên chiếc ghế đơn, một người đàn ông đang ngồi. Ánh đèn trần từ trên cao chiếu xuống bóng dáng anh thoạt trông anh ta đẹp như một vị thần. Khuôn mặt góc cạnh, dáng người hoàn mỹ, chỉ là không biết tại sao trên mặt lại thoáng hiện sự mất mát.

Nghe tiếng gõ cửa, giọt lệ nơi mắt trái chợt lóe sáng, Vũ Vĩ Phong mở mắt, không đợi được đối phương báo  cáo đã ngắt lời: "Cô ấy đang làm gì?"

Theo khuôn phép, Tôn Nhữ đứng cách Vũ Vĩ Phong ba bước, cung kính hành lễ: "Tiểu thư vừa mới đi tắm, thưa thiếu gia!"

Tôn Nhữ vừa dứt lời thì ngoài cửa giọng Lãm vọng vào. 

Chân mày Vũ Vĩ Phong thoáng nhíu lại,  liếc sang Tôn Nhữ: "Cô trước trở về chăm sóc Ninh Nhi đi. Nếu thấy cô ấy có chỗ nào bất thường nhất định phải thông báo tôi biết."

Lãm đẩy cửa bước vào phòng, đợi Tôn Nhữ rời đi mới đem tài liệu điều tra được đặt lên bàn làm việc của Vũ Vĩ Phong.

Vũ Vĩ Phong bước đến cầm báo cáo Lãm đưa lên xem. Vẻ mặt anh nháy mắt sa sầm ẩn hiện sự phẫn nộ, giọng lạnh xuống: "Không nghĩ năm đó để cô ta chạy thoát, lần này còn có gan quay về hãm hại Ninh Nhi lần nữa. Cũng không sợ chết?"

"Thủ lĩnh, chuyện này theo ngài phải xử lý thế nào?"

Đáy mắt Vũ Vĩ Phong thoáng qua một tia sáng lạnh nhưng sau đó lại lụi tàn.

"Trước sắp xếp thêm vài tên vệ sĩ lặng lẽ bảo vệ cô ấy. Việc quan trọng trước mắt là phải tìm ra giác mạc thích hợp với Ninh Nhi. Tôi không muốn phân tán nhân lực lúc này. Phải giúp cô ấy chữa lành đôi mắt, càng sớm càng tốt."

Khi nhắc đến đôi mắt của Dạ Tuyết Ninh, trong lòng Vũ Vĩ Phong đều là thống khổ. Nhưng anh biết đó không phải là áy náy mà chỉ bởi anh yêu cô nên không muốn cô chịu thiệt thòi,  dù một chút cũng không được.

Bữa cơm chiều vừa kết thúc, Vũ Vĩ Phong có cuộc hẹn quan trọng với đối tác buộc phải trở về công ty. Khoảng tám giờ tối mới xong. Sau khi tiễn đối phương rời khỏi, anh gấp gáp xoay người ra xe muốn về nhà gặp người nào đó đã ở trong lòng anh quấy rối cả chiều tối nay, ngay cả lúc cùng đối tác đàm phán cũng không thể khiến anh thôi nghĩ về cô, nhưng vừa mở cửa xe lại đột nhiên bị bóng đen đánh úp, do không phòng bị, trên má phải liền nặng nề chịu một đấm, Vũ Vĩ Phong đứng không vững lảo đảo ngã xuống đất.

Lãm thấy thủ lĩnh nhà mình bị tấn công thì lo lắng dẫn người chạy qua lại bị Vũ Vĩ Phong ngăn cản. 

"Lãm, cậu và bọn họ đứng ở đó đi, không cần qua đây."

Lãm trong lòng không yên cũng không dám cãi lệnh. 

Vũ Vĩ Phong nhấc tay lau vết máu bên miệng, bình tĩnh đứng dậy nhìn kẻ trước mặt, cười như không cười nói: "Lô thiếu gia, ngài đây là muốn làm gì?"

Lô Trí Hùng đứng ngược hướng với ánh đèn, anh vừa hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy được vẻ mặt giận dữ cùng còn mắt đỏ ngầu. Hơi thở anh mang theo mùi rượu nồng nặc, vừa mở miệng liền trần ngập trong không khí. 

"Vũ Vĩ Phong, tên khốn này, mau đem Tuyết Ninh trả lại cho tôi!" Lô Trí Hùng gào thét, tiến lên nắm chặt cổ áo Vĩ Phong.

Vũ Vĩ Phong hoàn toàn không ngăn cản,  mắt lạnh nhìn đối phương giờ đã như một con thú hoang, trong lòng đắc ý cười: "Ninh Nhi vốn là người của tôi, cậu lấy lý do gì buộc tôi phải trả lại? Hơn nữa cậu đừng quên người trong lòng cô ấy yêu là ai! Là tôi chứ không phải Lô Trí Hùng, cậu!"

Thân thể Lô Trí Hùng cứng ngắc rồi đột nhiên run rẩy. Câu nói của Vũ Vĩ Phong như mũi giáo nhọn đâm vào trái tim anh, đó cũng là điều anh không dám đối mặt nhưng bàn tay vẫn nắm chặt, trong lúc hoảng loạn lại đột nhiên nghĩ tới một lý do khiến bản thân Lô Trí Hùng cũng không nhịn được bật cười.

"Cứ cho là vậy thì đã sao? Người không có tư cách nói câu ấy nhất chính là cậu. Đừng quên, cậu đã từng từ chối cô ấy, càng đừng quên người hại cô ấy trở thành như ngày hôm nay cũng là cậu."

Lô Trí Hùng luôn theo dõi biểu cảm trên gương mặt Vũ Vĩ Phong nên khi nhìn thấy đối phương ngây người, anh ta biết bản thân đã thành công: "Thế nào... "

Lô Trí Hùng chưa nói dứt lời đã trông thấy nắm đấm của Vũ Vĩ Phong lao tới. Bị dính một cái ngay má trái, Lô Trí Hùng có chút tức giận, muốn giơ tay đỡ lại không kịp, liên tiếp chịu thêm hai, ba đấm nữa. Biết chính mình phòng thủ không được liền trực tiếp chuyển sang tấn công.

Lãm trông thấy tình hình không ổn, rất muốn chạy tới bảo vệ thủ lĩnh nhà mình. Chỉ là chân vừa di chuyển đã bị Vũ Vĩ Phong liếc mắt cảnh cáo.

Hai bên không chịu yếu thế, chẳng mấy chốc khắp người đã đầy vết thương không dậy nổi. 

Lô Trí Hùng quay đầu sang phải, giọng điệu lúc này so với khi mới xuất hiện đã bình tĩnh hơn nhiều, nói: "Tôi sẽ không từ bỏ!"

Không biết đang nghĩ gì, Vũ Vĩ Phong lại không hề lên tiếng, anh ngửa mặt nằm trên bãi cỏ trước công ty, lúc trước cũng từng có bảo vệ tới nhưng đều bị Lãm đuổi đi hết. Đột nhiên, Vũ Vĩ Phong đứng dậy, bước chân lảo đảo dẫn theo Lãm rời đi.

Lô Trí Hùng nâng mắt nhìn bóng lưng đối phương chuẩn bị bước lên xe, cứ tưởng rằng Vũ Vĩ Phong sẽ không nói gì thì anh ta lại lên tiếng: "Tùy cậu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK