• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai năm sau.

Giang Nam hảo, 

Phong cảnh cựu tằng am. 

Nhật xuất giang hoa hồng thắng hoả, 

Xuân lai giang thuỷ lục như lam, 

Năng bất ức Giang Nam.

Trong mắt của du khách đã đi qua, Giang Nam luôn đẹp một cách kì lạ. Nếu bạn là người Trung Quốc mà chưa từng một lần đặt chân tới đây thì đó nhất định sẽ là điều hối tiếc cả đời.

Giang Nam cập duyên, Giang Nam kết tóc. Giang Nam để lại trong lòng người đến, người đi những mối tình đẹp.

Nhớ khi xưa ông bà Dạ lần đầu tiên gặp nhau cho đến lúc yêu nhau cũng tại mảnh đất Giang Nam đẹp đẽ thơ mộng này. Rồi những lúc cả nhà quây quần ngồi phiếm chuyện, bà Dạ đều đề cập đến tình cảnh về già, khi hai vợ chồng mất đi, mong muốn được chôn cất tại nơi đây, lại chẳng ngờ rằng ngày này đến sớm như vậy. Thấm thoát đã hai năm trôi qua kể từ hôm đó.

"Tuyết Ninh, ba mẹ cháu có chuyện rồi!"

"Cạch!"

Tiếng người đàn ông xa lạ vang lên bên tai cũng không khiến cô để tâm bằng nội dung câu nói. Điện thoại trong tay cô rơi xuống sàn nhà, yếu ớt sáng lên một cái đến khi tắt ngủm thì bóng dáng cô đã biến mất khỏi bệnh viện.

Dạ Tuyết Ninh hoảng loạn chạy về nhà, trên đường đi tông phải biết bao nhiêu người nhưng cô không để tâm. Cửa mở, Dạ Tuyết Ninh bị khung cảnh trước mặt làm cho chết lặng, lảo đảo xông tới xô ngã một tên đàn ông, sau đó lao tới chỗ bà Dạ đang ôm chồng lúc này đã bất tỉnh nhân sự.

"Ba, mẹ." Cô máy móc gọi.

Bà Dạ nghe tiếng cô thì ngẩng đầu, lo lắng buông chồng ra, trên mặt bà lúc này cũng đã nhuốm đẫm nước mắt. Không để tâm đến vết thương trên người, vội vàng đứng dậy nắm tay cô kéo ra cửa: "Chạy mau."

Dạ Tuyết Ninh ngây người, đảo mắt nhìn hai kẻ hoàn toàn xa lạ trong nhà, nghi ngờ hỏi bà Dạ: "Mẹ, đã xảy ra chuyện gì?"

Bà không giải đáp thắc mắc của cô, nóng lòng đến mức bật khóc, vừa túm vạt áo cô vừa van cầu: "Tuyết Ninh, chạy mau! Mẹ xin con, chạy mau!"

Bàn tay bà run rẩy dính đầy máu, cũng không biết là máu của bà hay của ông Dạ. Còn muốn nói gì đó, đột nhiên trước mắt bà tối sầm, xoay người rên rỉ một tiếng rồi ngã xuống.

Dạ Tuyết Ninh khiếp sợ nhìn một cảnh trước mặt, đến khi đủ để nhận thức chuyện gì đang xảy ra thì cô đã bật khóc, nước mắt chảy dài lăn trên hai gò má, cô như một con thú giẫm phải bẫy mà gào thét: "Mẹ!"

Dạ Tuyết Ninh quỳ xuống ôm lấy cơ thể bà Dạ. Giờ phút này trái tim cô như bị ai đó dùng dao cứa vào, cơ hồ đau đến run người.

"Các người đang làm gì?" Nước mắt cô như vỡ đê ồ ạt chảy xuống. Dạ Tuyết Ninh ghì chặt cơ thể bà Dạ vào lòng, không để ý máu của bà đã thấm ướt một mảng áo trước ngực mình, phẫn nộ trừng mắt nhìn kẻ trước mặt.

Hai người bọn họ là ai? Tại sao lại làm bị thương ba mẹ cô?

Hai tay Dạ Tuyết Ninh siết chặt nắm đấm, không đợi được câu trả lời của chúng mà gào thét: "Nói đi, các người đang làm cái gì?"

Hắn ta nhíu mày thu dao về, liếc mắt nhìn cô một cái: "Cô là Dạ Tuyết Ninh?"

Dạ Tuyết Ninh ngẩn người, vừa mới hồi tỉnh lại nghe một tên khác nói: "Đúng là cô ta, chính mắt em đã thấy Vũ Vĩ Phong thường xuyên cùng người phụ nữ này xuất hiện."

Vũ Vĩ Phong?

"Các người là ai?"

Tại lúc này bà Dạ đột nhiên rên lên một tiếng đau đớn, đến khi sắp bất tỉnh vẫn nắm chặt tay cô nỉ non: "Chạy... mau... "

Dạ Tuyết Ninh cắt chặt môi dưới, trong miệng liền cảm nhận được vị ngọt.

Trên mặt cô không dấu được vẻ hoảng hốt, vẫn biết phải nhanh chóng đưa ông bà Dạ đi bệnh viện. Nghĩ đến đây, Dạ Tuyết Ninh liếc mắt nhìn sang chỗ ông Dạ đang nằm, ngay sau đó liền sững sờ. Trong đầu cô nổ "ầm" một tiếng, run rẩy đưa tay đặt dưới mũi ba mình.

Không... Không có hơi thở?

Trái tim cô như rơi xuống vực thẳng sâu không thấy đáy, trống ngực đập bùm bùm, hít thở khó khăn.

Nước mắt cô rơi xuống như mưa. Không dám tin vào sự thật trước mắt, đau đớn thử gọi: "Ba?"

Đáp lại cô chỉ là một hồi im lặng, khuôn mặt trắng bệch, môi nhợt nhạt.

"Ba!" Dạ Tuyết Ninh bò tới chỗ ba cô, nắm lấy tay áo ông không ngừng lắc mạnh.

"Thật ồn ào."

Có một lực lớn đá cô ngã xuống sàn, ngay sau đó liền thấy cô ngồi dậy.

"Tôi liều mạng với các người... " Cho tới bây giờ, Dạ Tuyết Ninh đã hoàn toàn mất đi khống chế, trong đầu chỉ còn có một ý niệm, dù có chết cũng nhất định phải báo thù. Nhưng...

Vạt áo bị ai đó kéo lại, cô nghi ngờ cúi đầu, vành mắt mang theo hơi nước nhìn bà Dạ.

"Tuyết Ninh, chạy... mau... " Liền sau đó bàn tay bà buông thõng, không có sức lực rơi xuống sàn, đến cực hạn mà bất tỉnh nhân sự.

Hai mắt cô mở to, trong hốc mắt một giọt nước rơi xuống, về sau càng lúc càng nhiều.

Dạ Tuyết Ninh sợ hãi đưa tay ra, không ngừng lay mạnh cơ thể ông bà Dạ. Chẳng là dù cô có dùng sức thế nào, hai người nằm trên sàn cũng không có động tĩnh gì.

"Không cần gấp, cô rất nhanh sẽ được đoàn tụ cùng bọn họ thôi."

Dạ Tuyết Ninh đã sớm bị hình ảnh trước mắt làm cho đầu óc trống rỗng, chỉ biết trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn vật rắn màu đen đặt bên trán mình.

"Vũ Vĩ Phong rất ít khi cùng phụ nữ qua lại, dạo gần đây lại thường xuyên cùng cô xuất hiện. Tin rằng cô trong lòng anh ta rất quan trọng, giết chết cô cũng coi như đã giết được nửa mạng của Vũ Vĩ Phong rồi."

Quan trọng sao?

Dạ Tuyết Ninh đột nhiên rất muốn bật cười. 

Con mắt nào của hắn ta nhìn thấy cô đối với anh quan trọng? Mà cho dù quan trọng, cũng không quan trọng hơn Mạc Vĩnh Lam. Dạ Tuyết Ninh chua xót nghĩ, rồi lại không nhịn được mỉa mai chính mình.

Vậy ra bọn chúng tưởng cô là người Vũ Vĩ Phong yêu mà ra tay giết người?

Dạ Tuyết Ninh bất ngờ bật cười như điên dại.

Yêu? Chữ yêu này đã khiến cô đủ thê thảm rồi.

Hắn ta không để ý đến vẻ mặt ngờ nghệch của cô, vẫn nói tiếp: "Bọn tôi vốn chỉ muốn giết cô rồi về báo cáo, chẳng ngờ rằng hai ông bà già này một hai nhất quyết ngăn cản. Nếu như cô muốn trách, thì hãy trách Vũ Vĩ Phong. Suy cho cùng, tất cả những việc chúng tôi làm cũng chỉ nhằm vào một mình anh ta."

Nói xong, hắn ta cúi đầu liếc cô một cái, ngón trỏ đặt tại cò súng hơi dùng lực. Tại lúc này...

"Anh Xuyên, cảnh sát tới."

Hai đầu lông mày của tên Xuyên nhăn lại, nhìn cô suy nghĩ gì đó rồi thu súng về, xoay người ra cửa bước nhanh: "Đi mau."

Bóng dáng của bọn họ vừa biến mất, Dạ Tuyết Ninh cũng từ trong ngây ngốc tỉnh dậy, không kịp lau nước mắt, xiêu xiêu vẹo vẹo lao ra ngoài hô lên: "Cấp cứu, gọi cấp cứu."

Chẳng mấy chốc xe cấp cứu đã tới, nhanh chóng đưa ông bà Dạ đến bệnh viện. Chẳng là, tất cả đã không còn kịp...

Dạ Tuyết Ninh kích động nhìn vị bác sĩ trước mặt, không ngừng lắc đầu, máy móc lùi về sau đến khi đụng phải chân ghế mà ngã xuống.

"Ba cô bị viên đạn ghim trực tiếp vào tim, mất mạng tại chỗ. Mẹ cô vì mất máu quá nhiều, tình trạng tương đối nguy kịch, nhưng mà đưa tới bệnh viện quá muộn. Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức!"

Ngày hôm đó cô đã mất đi tất cả, cũng đã bằng lòng buông bỏ chấp niệm nhiều năm qua...

Mùa xuân ở Giang Nam, gió dịu dàng, ấm áp. Lúc này lại mang theo một chút gì đó thê lương thổi qua.

Trên cánh đồng trải dài bát ngát một màu xanh, thấp thoáng nhấp nhô bóng dáng của hai người, một nam một nữ.

Người đàn ông có khí chất vương giả, nhàn nhạt liếc mắt xung quanh, quan sát những đóa hoa chớm nở ở nơi xa xa.

Anh tên Lô Trí Hùng, một người đàn ông ngoài ba mươi, tính cách đôi lúc trẻ con nhưng luôn đi kèm với sự kiêu ngạo. Đương nhiên anh cũng có cái vốn để có quyền kiêu ngạo.

Xét về gia cảnh, anh là con trai độc nhất của nhà tài phiệt người Anh gốc Hoa, Lô Đình Thương. Ở giới bạch đạo là người đàn ông hoàng kim trong mắt phụ nữ. Ở giới hắc đạo lại là xã hội đen bí danh thần vũ, người đời nghe tin cũng chưa ai từng thấy mặt, An Thịnh Nặc.

Xét về tướng mạo càng không cần bàn cãi: Tuấn tú, đẹp trai,... Chỉ cần nhìn số lượng phụ nữ xếp hàng chật kín cả con phố chỉ để được anh ta chú ý cũng đủ biết.

Thế nhưng khi đứng trước một người, anh hoàn toàn mất đi toàn bộ sự kiêu ngạo vốn có của mình.

Lô Trí Hùng vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối, quay sang người bên cạnh, bất lực thở dài.

Cô mặc một thân váy đen, tôn lên nước da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú, khí chất thanh lịch.

Từ lúc đứng trước hai bia đá, cô bắt đầu giữ thái độ trầm mặc. Không nói không cười cũng đã được hơn mười lăm phút đồng hồ.

Lô Trí Hùng chợt nhớ hình ảnh lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Ngày đó anh đứng trước cửa sân bay, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại cuộc đối thoại với ba già.

"Hôm nay ba gọi con tới là muốn thông báo một chuyện, con có một vị hôn thê đã đính hôn từ nhỏ tại Trung Quốc."

Anh khi đó chưa từng nghĩ sẽ lấy cô, chẳng qua gặp mặt một lần cũng không mất miếng thịt nào. Trong ấn tượng của anh, cô là một cô gái ồn ào, thích nói dối. Không nghĩ là...

Hai năm trước...

Bước xuống xe, anh choáng váng nhìn cô một thân đầy máu nằm trong tuyết, xung quanh bị nhuộm màu đỏ rực lửa như một vườn anh túc nở rộ, đẹp nhưng cũng khiến người ta đau lòng. 

Anh đâm cô nhưng cũng cứu cô, trước lúc được đưa tới bệnh viện cô nói rằng mình muốn rời khỏi Trung Quốc, mảnh đất này đã không còn gì khiến cô lưu luyến nữa. Anh đáp ứng, cùng cô ra nước ngoài, sau lưng kín đáp cho người phong tỏa tất cả các tin tức liên quan tới cô. Thấm thoát bọn họ đã ở bên nhau được hai năm...

Bản thân còn là một xã hội đen, Lô Trí Hùng hoàn toàn có thể bỏ qua chút lương tâm nhỏ nhoi này. Tiếc là người này lại là con dâu từ nhỏ trong mắt ông bà Lô, anh dù muốn làm ngơ cũng làm ngơ không được.

Lô Trí Hùng thừa nhận, lúc đầu vì thấy áy náy mà chăm sóc cô, nhưng là không biết từ khi nào, anh đã giao ra tâm lực cùng với trái tim rồi.

Lô Trí Hùng chớp mắt, sâu lắng nhìn người bên cạnh, do dự một lúc, quyết định lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.

"Tuyết Ninh."

Ba năm, nói ra ngắn cũng không tính là ngắn, dài cũng không phải là dài. Hai người từ kẻ dưng, người quen biết cho đến hiện tại đã là quan hệ yêu đương. Dạ Tuyết Ninh đã không còn là cô gái ngây ngô, nhí nhảnh, yêu đời ngày ấy nữa, cô đã sớm bị những đau thương tàn nhẫn vùi dập trở nên trầm tính ít nói, trên khuôn mặt lúc nào cũng mang một vẻ thương tâm.

Lô Trí Hùng liếc mắt qua hai bia mộ, bên cạnh còn có đám cỏ dại vừa mới bị nhổ. Trên mỗi bia đá từ trái qua phải lần lượt là hình của một người đàn ông và người phụ nữ. Chẳng là, nhìn thế nào cũng có chút gì đó giống Dạ Tuyết Ninh.

Đúng vậy, đây là mộ phần của ông bà Dạ, hai năm nước đã được Vũ Vĩ Phong cho người chôn cất.

Gió lùa làm chân váy Dạ Tuyết Ninh khẽ động. Cô vẫn cúi đầu, giơ tay vuốt nhẹ đuôi mắt, khi ngón tay rời đi chỉ để lại một đôi đồng tử vô hồn.

Từ sau vụ tai nạn năm đó, cô đã không còn nhìn thấy được ánh sáng nữa.

Môi Dạ Tuyết Ninh khẽ mở, mấp máy nói gì đó mà Lô Trí Hùng không nghe rõ.

"Ba! Mẹ! Con gái tới thăm hai người đây."

"Có phải con gái rất bất hiếu hay không? Bây giờ mới chịu tới với hai người."

Dạ Tuyết Ninh vừa lên tiếng, trên mặt liền không giấu được tia bi thương.

Lô Trí Hùng đau lòng, không nỡ nhìn cô như vậy, đưa tay, ôm lấy cô, kéo vào lòng, ôn nhu vuốt mái tóc ngắn của cô.

"Ba mẹ ở trên cao nhất định sẽ không trách em, có trách cũng là trách anh đã khiến em hôn mê mất một năm trời." Nói rồi, anh hơi cúi đầu, nhìn ông bà Dạ ở trong ảnh khẽ cười: "Con sẽ thay hai người chăm sóc cho Tuyết Ninh. Còn có, con là con rể của hai người. Hai người hài lòng với chàng rể này chứ?"

Dạ Tuyết Ninh ở trong ngực Lô Trí Hùng, theo bản năng ngẩng đầu, chợt nhớ ra mình không còn nhìn thấy được ánh sáng lại buồn bã cúi đầu, muốn nói gì đó lại thôi. Cô cảm động vòng tay qua thắt lưng anh, ôm chặt: "Trí Hùng, cảm ơn anh."

Lô Trí Hùng cúi đầu, ánh mắt thấp thoáng ý cười, dịu dàng ngắt chóp mũi cô: "Cảm ơn cái gì chứ? Sau ngày kia em đã là vợ anh rồi. Chúng ta là người một nhà, không cần phải khách sáo như vậy."

Hốc mắt cô chợt nóng lên, muốn chảy ra thứ gì đó lại bị cô nhanh chóng ép ngược về.

"Ừ." Dạ Tuyết Ninh dùng sức gật đầu, chôn mặt tại lồng ngực Lô Trí Hùng, khép chặt hai mắt lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK