Lơ đễnh liếc mắt dưới gốc cây phát hiện vali của mình đã biến mất, khóe môi cô câu nhẹ. Xem ra Vũ Vĩ Phong cũng không phải vô tâm, còn biết đem đồ của cô vào nhà.
Bước lên trước vài bước thử đẩy cổng lại phát hiện cổng không khóa, trong lòng cô không nén được một hồi nhộn nhịp.
Gần mười hai giờ đêm, có lẽ Vũ Vĩ Phong đã đi ngủ, cả bên trong và bên ngoài Uyển Nguyệt đều vô cùng yên tĩnh. Dưới ánh sáng mờ ảo của mặt trăng, khó khăn lắm Dạ Tuyết Ninh mới mò được đường đến nhà chính.
Thực ra cô chưa hề nhìn thấy quang cảnh của biệt thự, lúc trước đứng ngoài cổng chờ anh cũng chỉ là đứng chờ, nào có tâm trạng quan sát đây đó. Lại nói, Uyển Nguyệt sau khi tu sửa còn có mấy phần giống như trước? Nếu có cô cũng không mấy lần suýt vấp té như vậy.
Dạ Tuyết Ninh ngước cổ nhìn cánh cửa to gấp mấy lần thân người mình, do dự một lúc mới đưa tay ra.
Bây giờ đã muộn như vậy, cô cũng không thể đánh thức Vĩ Phong dậy chỉ để giúp cô mở cửa. Hơn nữa, cô cũng không nỡ.
Dạ Tuyết Ninh vận lực, lại ngạc nhiên phát hiện cửa nhà thế mà cũng không khóa?
Chân mày cô nhướn lên, trong lòng âm thầm ra dấu "V" chiến thắng, thế nhưng cô hoàn toàn không biết, không phải cửa không khóa mà là có người cố tình không khóa cửa.
Dạ Tuyết Ninh túm chặt hai bên áo, chỉ hận không thể túm luôn cả ống quần, thật cẩn thận đẩy cửa đi vào, nghĩ rằng cứ thế thần không biết quỷ không hay tìm lấy một phòng trống ở biệt thự mà ở một đêm, mai tính tiếp, ai ngờ lúc đi qua sô pha đặt tại giữa nhà cô lại bị ánh sáng lập lòe thu hút.
Rèm cửa tối màu che kín bức tường kính ngăn cách ánh trăng ở bên ngoài, bên trong phủ một màu đen huyền, giơ tay không thấy được năm ngón.
Dạ Tuyết Ninh hoảng hồn vọt lùi về sau làm thế phòng thủ, vừa hay đụng vào bức tường sau lưng. Cô cấp tốc tìm lấy chỗ đặt công tắc lại tìm hoài không thấy.
"Bộp bộp."
Sau hai tiếng vỗ tay, toàn bộ tầng trệt của Uyển Nguyệt bật sáng.
Dạ Tuyết Ninh từ trong thần thức tỉnh lại nhìn thấy Vũ đại tổng giám đốc - Vũ Vĩ Phong đang vắt chéo chân ngồi trên sopha vừa dập tắt điếu thuốc vừa nhìn mình lạnh lùng. Chân mày cô nhíu lại, phẫn nộ nhìn trần nhà. Đèn cảm ứng? Được rồi, đúng là người có tiền có khác.
"Đã đi đâu?" Vũ Vĩ Phong ngồi trên chiếc sopha dài duy nhất trong nhà, nhíu mày ghét bỏ tư thế của cô.
Dạ Tuyết Ninh ngượng ngùng ho khan hai tiếng thu lại tư thế ngựa hí của mình. Cô cắn cắn môi, cúi đầu nhìn mũi giày không đáp. Hiển nhiên vẫn còn chút tức giận chưa tan hết, còn tức giận vì chuyện gì, Vũ Vĩ Phong không phải không biết.
Anh thở dài một tiếng bất lực, ngả lưng ra ghế nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay dài tinh xảo day nhẹ huyệt thái dương.
"Lại đây!"
Dạ Tuyết Ninh phồng má nhìn lên, dáng vẻ không mấy tình nguyện đi tới.
Đợi sau khi cô đã ngồi xuống ghế, Vũ Vĩ Phong mới chậm rãi mở mắt, vừa định nói gì đó lại im lặng.
Dạ Tuyết Ninh nghi ngờ nhìn theo ánh mắt anh, nhìn đến chiếc áo vest đang khoác trên vai mình của Thiệu Duy Thành. Lúc nãy xuống xe quá vội cô quên chưa trả áo lại cho anh ta, Dạ Tuyết Ninh có chút đau đầu vì trí nhớ đang dần giảm suýt của mình. Cô bình tĩnh lấy áo xuống, tùy ý xếp lại để sang một bên.
Vũ Vĩ Phong thu hết hành động của cô vào trong mắt, biểu tình trên khuôn mặt dù vẫn lạnh lùng nhưng bàn tay đặt trên đùi lại từ từ siết chặt, mạch gân nổi lên. Anh hít sâu một hơi, trong lòng vẫn chưa thôi kinh ngạc về hành động vô cớ nổi giận của bản thân vừa rồi.
"Đã gặp ai?" Giọng Vũ Vĩ Phong cao hơn một đề xi ben ngay cả chính anh cũng không nhận ra. Đến khi anh kịp nhận thức được thì đã đem câu nói đó nói ra khỏi miệng rồi.
Dạ Tuyết Ninh không quá để tâm vào câu nói của anh nên khi Vũ Vĩ Phong nói xong lời này cô cũng không hề nhận ra vẻ mặt của anh có chút đại biến.
"Lúc nãy trên đường gặp được Thiệu Duy Thành. Anh ấy có dẫn em ra bãi biển hóng gió một lát." Cô thành thành thật thật trả lời.
Mày kiếm Vũ Vĩ Phong nhíu chặt, một giây sau đã thả lỏng, vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng rõ ràng lại không được bình tĩnh như vậy.
"Oáp... Phong, anh sao còn chưa ngủ... Tuyết Ninh?"
Ánh mắt Dạ Tuyết Ninh chuyển hướng đến đầu cầu thang lầu hai, bắt gặp Mạc Vĩnh Lam đang che miệng đứng đó, trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu tím xuyên thấu vô cùng gợi cảm. Lông mày cô xoăn tít lại.
"Sao chị ta lại ở đây?" Dạ Tuyết Ninh trực tiếp bỏ qua Mạc Vĩnh Lam, hướng Vũ Vĩ Phong hỏi.
Mạc Vĩnh Lam hình như cũng rất ngạc nhiên, cô ta cũng hướng anh ngầm hỏi một câu như vậy.
Tay Vũ Vĩ Phong day mạnh huyệt thái dương, cảm thấy vô cùng đau đầu vì vậy anh chọn cách giữ im lặng, để lại câu hỏi cho hai người bọn họ tự giải quyết với nhau.
Dạ Tuyết Ninh ngồi đối diện Vũ Vĩ Phong, vẫn kiên quyết đợi anh giải đáp thắc mắc của mình, chợt thấy anh vụt đứng dậy thì giật mình.
"Buối tối gió biển không tốt, cẩn thận cảm lạnh." Nói xong, Vũ Vĩ Phong đứng dậy không quay đầu bỏ đi. Lúc đặt chân tới thềm cầu thang, nghĩ gì đó anh hơi chút ngừng lại: "Phải rồi, đồ của em đã được đem lên phòng, lầu hai cuối dãy hành lang."
Không chỉ Mạc Vĩnh Lam ngạc nhiên, Dạ Tuyết Ninh cũng một bộ dạng kinh ngạc trong lòng. Vậy là cô đã được phép ở lại? Phải vậy không?
Dạ Tuyết Ninh và Mạc Vĩnh Lam vốn khắc khẩu, sau khi Vũ Vĩ Phong rời đi thì bầu không khí chính thức rơi vào trận quyết chiến, cũng không biết hai người đã nhìn nhau bao lâu, phải đến khi Mạc Vĩnh Lam chủ động lên tiếng trước mới dừng lại.
"Cô cũng thật có lòng đeo bám, đeo bám nhiều năm như vậy chẳng lẽ không mệt?" Mạc Vĩnh Lam gỡ mặt nạ giả tạo xuống, buông lời chế nhạo.
Dạ Tuyết Ninh nhếch môi trái, cảm thấy rất buồn cười: "Chị cũng thật có lòng bảo dưỡng da mặt, da mặt nhiều năm như vậy cảm tưởng đã dày hơn trước không ít."
"Cũng không tính là dày, so với cô cũng chỉ tính là giọt nước so với đại dương thôi." Mạc Vĩnh Lam học cô nhếch môi trái, trong mắt tràn đầy đắc ý.
Dạ Tuyết Ninh nghiến chặt khớp răng, phẫn nộ trừng mắt. Biết cứ tiếp tục đấu khẩu thế này đến rạng sáng mai cũng không có kết quả đành cố nén tức giận trong lòng hỏi chính sự.
"Sao chị lại ở đây?"
Dường như nghe được một lời tán thưởng, Mạc Vĩnh Lam hất cằm tự đắc.
Trông thấy hành động này của chị ta, vầng trán cô nhăn sâu, trong lòng tự nhiên có dự cảm không lành. Quả nhiên...
"Tôi thân là bạn gái của Phong ở nơi này cũng không có gì lạ, trái lại là cô, cô lấy thân phận gì để ở lại đây?"
Một câu nói này của Mạc Vĩnh Lam thành công đâm vào tim cô ứa máu. Mi dài rủ xuống che khuất đôi đồng tử buồn bã, bàn tay cô nắm chặt lấy mép quần như muốn vò lát nó. Phải, cô lấy tư cách gì đây?
Cố nén sự chua xót trong lòng, cô cúi đầu, thất bại trước đối thủ.
Mạc Vĩnh Lam một một dạng của người thắng kiêu ngạo, đứng từ trên cao nhìn xuống Dạ Tuyết Ninh như một con mèo nhìn xuống con chuột nhắt dơ bẩn. Muốn đấu với tôi? Dạ Tuyết Ninh, cô còn non lắm. Cô ta nghĩ thầm.
Thấy mình đã được như ý, Mạc Vĩnh Lam bật cười tự phụ, xoay ngươi làm vài động tác tắt đèn rồi quay trở về phòng.
Ánh đèn lập lòe rồi tắt hẳn, một mình Dạ Tuyết Ninh đứng giữa nhà, bị bóng tối bao bọc. Cô thả mình nằm kiệt sức ra ghế, trong đầu dù không muốn nghĩ nhưng làm thế nào cũng không thể không nghĩ tới câu hỏi của Mạc Vĩnh Lam. Chị ta nói đúng, chị ta là bạn gái của Vĩ Phong ở nơi này cũng không có gì lạ, trái lại là cô, cô lấy thân phận gì để ở lại đây?
Dạ Tuyết Ninh mệt mỏi bóp mạnh trán, tự nhiên thấy đau đầu.
"Cái bà chị Mạc Vĩnh Lam đó nói như vậy cũng không đúng, lúc trước Vũ đại tổng giám đốc ở nhà mày vậy thì anh ấy lấy thân phận gì?" Vân Anh kéo ghế sán lại, sau khi nghe Dạ Tuyết Ninh tâm sự mọi chuyện thì vô cùng bất bình: "Lại nói, chị ta ở nước ngoài nhiều năm như vậy, có khi Vũ đại nhân nhà mày đã sớm không muốn nhận cô bạn gái này nữa rồi."
Dạ Tuyết Ninh uể oải nằm giả chết trên bàn, nghe Vân Anh nói đến trọng điểm thì mắt cô vụt sáng. Phải rồi, Vĩ Phong cũng chưa thừa nhận lại chị ta là bạn gái a.
"Ây da, Tuyết Ninh, mày đi đâu vậy?" Nhìn thấy người nào đó một phút trước nằm cứng đơ ra bàn giờ bừng bừng khí thế tông cửa bỏ đi, Vân Anh không nhịn được tính hiếu kì hỏi.
Dạ Tuyết Ninh khuôn mặt sáng lạn, không dừng bước cũng không quay đầu, để lại một câu rồi biến mất.
"Đi bồi dưỡng tình cảm." Cô tinh nghịch nháy mắt.
Vân Anh gãi gãi mũi, đột nhiên cảm thấy sau lưng có muôn vàn lưỡi dao găm. Nhìn cô như vậy làm gì? Cũng không phải là cô đi tìm Vũ đại tổng giám đốc nha. Vân Anh lệ rơi đầy mặt, muốn khóc mà khóc không được. Lại nghĩ về Dạ Tuyết Ninh, cả phòng marketing hầu như đều biết cô ấy với Vũ tổng giám đốc là thanh mai trúc mã, dù trong lòng có ghen ăn tức ở thế nào cũng không dám đi tìm cô ấy gây chuyện, thế nhưng cô cũng chỉ là bạn của thanh mai trúc mã của đại tổng giám đốc, nhìn cô như vậy thì có thể thay đổi được cục diện sao? Vân Anh bất đắc dĩ chỉ có thể thở dài.